A Mẫn nằm sấp vừa nói vừa lướt điện thoại, cô thật biết ơn vì anh đã cứu cô nhiều lần, nếu không thì cô không sống đến bây giờ. Ở anh có một vài nét giống người quan trọng trong lòng cô, nhưng mà tính cách thì không giống.
Vì A Mẫn mặc đầm hai dây dài đến gối cho nên khi nằm sấp trên lưng cô để lộ ra một vết sẹo dài từ vai này sang vai kia. Ngạo Thiên nhíu mày, tự dưng có chút đau lòng mà lại gần chạm vào khiến A Mẫn giật mình không dám cử động.
"Vết sẹo này bao lâu rồi? Có phải rất đau không?" Câu hỏi của Ngạo Thiên lại khiến A Mẫn nhớ lại lúc cô dùng thân mình đỡ một nhát chém cho người quan trọng kia, nhưng một nhát chém đó làm sao đau bằng việc cô mất đi người đó chứ.
"Đúng là rất đau, nhưng mà tôi không hối hận. Vết sẹo này sẽ nhắc nhở tôi phải cố gắng sống để không phụ lòng người đã cứu tôi." Tuy không thấy biểu cảm gương mặt của A Mẫn nhưng Ngạo Thiên có thể cảm nhận được sự kiên quyết và mạnh mẽ trong lời nói của cô.
"Thế người đó tên là gì?" Anh nhìn vào vết sẹo trên vai mà hỏi cô, hình như có chút đau lòng.
Tên sao? Một cái tên cô nhớ mãi không thể quên, nhưng cô chỉ biết đúng mỗi một chữ. Ngay cả họ cũng không biết, nhà người ta thế nào, gia cảnh ra sao cô cũng không biết thì lấy tư cách gì giúp người ta báo thù đây. Đã vậy cô còn muốn đi tìm kiếm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385101/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.