Lão Bản nghe vậy liền tức giận đập bàn: "Gì cơ? A Mẫn dám tự ý rời đi à? Hạ lệnh cho người bắt về mau lên."
"Chuyện này…"
Thấy A Phấn có vẻ do dự nên lão Bản liền uy hiếp: "A Phấn! Cô còn đứa em trai đang đi học đấy."
"Tôi sẽ làm!"
A Phấn cúp máy, vài giọt lệ rơi xuống cũng vội lau đi. Cô vì ép buộc mới làm như thế, còn A Mẫn thì chỉ vì là trẻ mồ côi cho nên mới muốn tìm nơi nương tựa. Từ lâu cả hai coi nhau như chị em rồi, lần này bảo A Phấn ra tay thật là làm khó cho cô rồi.
A Phấn nhắn tin cho A Mẫn ra chỗ hẹn, vì cô biết A Mẫn sẽ đến khi cô nói rằng có việc gấp.
Trời đã hơn 2h sáng, dưới chân cầu một cô gái mặc chiếc áo sơ mi cùng chân váy sườn xám đang cầm điện thoại lướt lướt.
"A Mẫn! Em đợi lâu chưa?" A Phấn chạy lại nhìn A Mẫn, miệng tuy cười nhưng lòng lại có chút buồn.
Cả hai nói chuyện một lúc thì A Phấn mới giải bày: "A Mẫn! Em trai chị còn đang bị lão Bản theo dõi, nếu chị không làm theo lời ông ta thì em trai chị sẽ..."
A Mẫn thấy A Phấn chần chừ nên hỏi: "Chị muốn em cứu em ấy... Hay muốn em giết lão Bản?"
A Mẫn lạnh lùng nhìn A Phấn, trong câu nói ấy tám phần là thật hai phần giả. A Mẫn không ngốc đến nổi để người khác dắt mũi mình.
Nghe vậy A Phấn chỉ đành khai thật: "Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-nhi-em-dung-hong-chay-thoat/3385083/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.