Cô im lặng, chẳng biết nói gì hơn vì dòng sông cảm xúc của cô không biết đã trôi tới phương nào.
Nếu trước đây, Thần Duệ là người cô yêu nhất, người đem lại cho cô cảm giác bình yên và hạnh phúc thì bây giờ, cô chỉ muốn vùng chạy, chẳng cần biết là chạy đi đâu, miễn là tránh thật xa con người nham hiểm đó, cô thấy như thể cả thế giới đang quay lưng chống lại mình và tự cô cảm thấy mình thật vô dụng.
Suốt buổi học hôm đó, cô như người mất hồn, trong đầu cô không in vào được một chữ, tai cô không nghe lọt một câu, điều duy nhất bây giờ cô nhớ tới là hình ảnh ái ân giữa Diễm Thư và Thần Duệ cùng những lời nói nhục mạ mà họ đã ném cho cô.
Vừa về đến nhà, cô liền lao ngay vào phòng và ngồi khóc nức nở ở một góc tối, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lảng vảng một khoảng sương mờ bao quanh đó chính là ngọn núi đầu tiên cô chinh phục được và cũng chính là nơi cô gặp người mà tưởng chừng là tri kỷ ấy.
Anh đã mỉm cười tủm tỉm khi kéo cô lên đỉnh núi ngay trên dốc núi khó đi nhất và trêu chọc cô yếu đuối, ngay lúc bông hoa tình yêu chớm nở giữa hai người, cô đã ngại ngùng đánh nhẹ anh, anh nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng, cô cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ lồng ngực anh, cô cảm nhận được trái tim anh đang đập vang những nhịp hạnh phúc, cô cảm nhận được nụ hôn nóng hổi của anh, chỉ có lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-my-nhan-lot-xac-cua-thanh-nu-hoc-duong/770889/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.