Ai đó đã từng nói, quãng thời gian học cấp ba là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất khi bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn đối với cô, lúc này chẳng khác nào một cực hình không hơn không kém. Bước qua cánh cổng trường chẳng thua gì địa ngục thì tất nhiên cô lại phải nghe những lời chòng ghẹo lúc nào cũng như xát muối vào lòng và dù đã cẩn thận che kín mặt bằng khẩu trang.
Cô vẫn xấu hổ giơ hai tay xoa xoa mái tóc dài óng ả và rũ chúng xuống hết cỡ để phủ vào làn da trắng không còn mấy mịn màng và cúi gằm mặt xuống chạy thẳng. Cô có một tuổi thơ không được đẹp cho lắm, mẹ mất sớm, chỉ có ba bên cạnh nuôi nấng. Sớm nhận thức được chuyện này, cô cũng biết cách sống tự lập sớm hơn, trong khi những người khác thì có ba mẹ đưa đón, cô lủi thủi một mình về nhà.
Tuy nhiên điều đó không làm cô bận lòng, bởi chí ít, cô vẫn còn ba trên đời là tốt rồi. Tuổi dậy thì đã tới, mọi người cần phải chăm sóc kĩ càng với cơ thể và da mặt. Nhưng cô thì không có thời gian để lo mấy chuyện đó, thế là da dẻ ngày một xấu đi, khiến cô rất tự ti. Được lắm, đã tới lúc thánh nữ học đường này lột xác thành mĩ nhân rồi!!!