Diệp Tích Nhân chưa từng thấy qua bản đồ quân sự, chẳng thể phán đoán được nó đúng hay sai, nhưng nàng có thể nhìn ra mọi thứ trên đó đều bình thường, không giống trâm mai hay thanh đoản đao mang dấu vết liên quan đến “A Uyển”.
Dù nhìn dưới ánh nến suốt một đêm, vẫn không tìm được chút manh mối nào. Đến khi trời sáng rõ, cây nến gần cạn, nàng lật đi lật lại cuộn da dê nghiên cứu.
Không lẽ lại như vậy sao? Nếu bản đồ này thật sự không có vấn đề gì, cớ gì “A Uyển” lại dặn bà ngoại cất giữ kỹ càng? Xem phản ứng của người, rõ ràng người và “A Uyển” là người quen cũ, tình cảm sâu đậm.
Tàng trữ bản đồ quân sự là trọng tội, rốt cuộc có bí mật gì phải giấu đến thế? Tạo phản ư? Chỉ dựa vào một bản đồ quân sự thì chưa thể cấu thành tội mưu phản, nhà họ Diệp cũng chẳng có năng lực ấy.
Diệp Tích Nhân ngồi trong căn phòng ấy, đã qua giờ Dần, trời sáng rõ, bên ngoài a hoàn bà tử lục tục dậy sớm, khắp Diệp phủ như bộ máy sống lại, chậm rãi vận hành, nhưng lại chẳng có ai vào nhìn lấy một lần, như thể trong căn phòng này từ trước đến nay chưa từng có vị “tiểu thư” nào của họ.
Nàng càng lúc càng cảm thấy rét buốt tận xương.
Ánh dương ngoài cửa sổ rọi vào cũng chẳng thể sưởi ấm nổi, trên bàn ngọn lửa nến lay động, cuộn da dê là tia hy vọng cuối cùng để phá vòng lặp vẫn lặng lẽ trải trên đó, không tìm ra được chút dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023013/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.