Triệu Lan Quân quay đầu lại, sững người một chút, rồi như chợt nhớ ra điều gì, kéo khóe môi cười giọng nhẹ nhàng: “Tích Tích đến rồi.”
Bà đưa tay ra.
Diệp Tích Nhân vội bước tới đỡ, gần như nửa thân trên của Triệu Lan Quân đều dựa vào nàng, chậm rãi đứng dậy. Thật kỳ lạ, sao người lại nhẹ đến vậy, từ bao giờ tổ mẫu đã trở nên già nua đến độ này?
Dù lòng đang rối bời, nhưng khi nhìn thấy mái đầu bạc trắng trước mặt, mọi nghi ngờ đều bị nàng nuốt lại, chỉ còn lời nhắc nhở: “Tổ mẫu tuổi đã cao, đừng cứ quỳ mãi trong Phật đường để niệm kinh, khuya thế này còn chưa ngủ…”
Tổ mẫu nàng trước kia cũng là nữ nhi xuất thân tướng môn, quyết đoán mạnh mẽ. Sao về già lại trở nên thành tâm lễ Phật như thế?
Vì tụng kinh mà không chịu ngủ.
Triệu Lan Quân nắm tay nàng, đứng vững rồi, bàn tay còn lại v**t v* gương mặt nàng, giọng hiền từ nhưng khàn đục: “Ta đang đợi con, Tích Tích, có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.”
Viền mắt Diệp Tích Nhân đỏ lên, trong khoảnh khắc bao tủi thân và sợ hãi dâng trào không sao kìm nổi, giọng run run: “Tổ mẫu, sao người lại có con dao găm này? A Uyển là ai?”
Nàng lấy con dao găm trong tay áo ra.
Triệu Lan Quân khựng lại.
Sau đó, bà khẽ lắc đầu: “Ta không biết. Ta không nhớ con dao này từ đâu mà có, lại càng không biết A Uyển mà con nhắc đến là ai.”
Ánh mắt Diệp Tích Nhân hiện lên vẻ thất vọng, nàng cất dao lại.
Nhưng sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-mon-sao-tram-thap-vy-tho/5023012/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.