Ta liếc xéo hắn một cái, không nhịn được vạch trần hắn: “Ta biết ngươi miệng cứng mà lòng mềm, nếu không lần trước cũng sẽ không giúp đỡ.”
“Giúp đỡ?” Bùi Hành Chi phủ nhận ngay lập tức, “Nếu ngươi nói Tạ nhị lang, thì hắn quả thực vô tội, ta chỉ theo lệ cũ mà làm việc thôi. Tạ Tam nương tử không cần tự đa tình.”
“Giả vờ đi giả vờ đi.” Ta lẩm bẩm, “Con chó vàng cà nhắc ở cửa nhà ta còn không giỏi giả vờ bằng ngươi.”
Bùi Hành Chi nhắm mắt lại, giọng nói trở nên rất nghiêm khắc: “Tạ Tam nương tử, ngươi hết lần này đến lần khác đến nhà ta nói năng bậy ba. Ta nể tình ngươi và tiểu muội của ta thân thiết, nên mới không truy cứu tội lăng mạ mệnh quan triều đình của ngươi. Mau về đi, đừng có đến nữa!”
Mặc dù ta biết hắn khẩu thị tâm phi, nhưng tốt xấu gì cũng chỉ là một cô nương, cũng có tính khí chứ.
“Lăng mạ? Ta lăng mạ ngươi chỗ nào? Hôn ngươi cũng coi là vậy sao?” Ta hờn dỗi nói.
“Ngươi…” Bùi Hành Chi quay đầu đi không nhìn ta, từng chữ từng chữ mắng, “Ngươi rốt cuộc có hiểu lễ nghĩa liêm sỉ hay không?”
A bát a bát, đồ con rùa mắng người, không nghe không nghe.
Ta nghĩ, miệng hắn chê bai ta hôn hắn, nhưng thực ra trong lòng chắc chắn rất hưởng thụ. Lần này, ta cũng không định chiếm lợi của hắn không công.
Dù sao hôn một lần cũng là hôn, hôn hai lần cũng là hôn, chẳng có gì khác biệt.
Nhân lúc Bùi Hành Chi đi ra ngoài, ta nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212358/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.