Ta đây cầu xin cũng đã cầu xin, khóc lóc cũng đã khóc lóc, hôn thì cũng đã hôn.
Nhưng về việc Bùi Hành Chi có giúp đỡ hay khôn, trong lòng ta hoàn toàn không có chút hy vọng nào.
Cứ lo âu như thế mà trôi qua một tháng, khi cả nhà gần như tuyệt vọng, lại không có bất cứ dự liệu gì mà Nhị ca của ta đã được thoát tội.
Vương Tiến và những người có liên quan đến vụ án đều bị bắt.
Hoàng hậu đã khiến Hoàng đế tức giận, ra lệnh đóng cửa tự kiểm điểm.
Mọi chuyện đã được định đoạt. Ngày Nhị ca trở về nhà, cả nhà ôm nhau thành một cục, khóc lóc nức nở.
Trong lòng ta hiểu được, Bùi Hành Chi chắc chắn đã phải nỗ lực rất nhiều, mới có thể chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, đã đạt được kết quả này.
Nói không cảm động thì là giả.
Hắn quả nhiên là khẩu thị tâm phi, bề ngoài thì hung dữ với ta, nhưng kết quả lại dốc toàn lực giúp đỡ.
Xem ra là ta đã hiểu lầm hắn rồi, hắn quả thực như những gì trong thư tình đã nói, yêu ta một cách sâu đậm.
Nhớ lại trước đây ta đã chê bai hắn nhiều như thế nào, ta bỗng thấy có chút áy náy, ta quyết định sau này sẽ đối xử tốt hơn với hắn một chút.
Ta đã viết một lá thư cảm ơn gửi cho hắn, nhưng hắn cũng không hồi âm…
Thôi kệ, hắn vốn không giỏi bày tỏ.
Lúc rảnh rỗi, ta thỉnh thoảng lại nhớ đến cảm giác hôn Bùi Hành Chi.
Vóc dáng của hắn cao, ta phải nhón chân lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212356/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.