Thế là, ta ngồi xe ngựa của gia đình đến cửa sau của Bùi phủ.
Ta bảo gã sai vặt đi bẩm báo với Bùi Hành Chi, nói rằng Tạ Tam nương cầu kiến, có bằng chứng quan trọng liên quan đến Tạ nhị lang muốn bẩm báo.
Quả nhiên, sau khi gã sai vặt quay lại, hắn ta đã mời ta vào, dẫn ta đi qua mấy khúc quanh co đến một gian sương phòng.
Bùi Hành Chi đang ngồi ở ghế trên, với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt âm u.
Ta biết hắn đang giả vờ, gặp được ta trong lòng hắn chắc chắn đang vui mừng lắm.
Không ngờ hắn lại diễn quá đạt, ánh mắt đầy uy hiếp, dũng khí mà ta đã cố gắng lấy được liền giảm đi một nửa.
Ta đóng cửa lại, từng bước nhỏ rón rén đi đến trước mặt hắn, cúi mình hành lễ.
Có lẽ là do quá căng thẳng, giọng nói của ta cứ như vòng vo ba khúc: “Bùi~đại~
Nhân~”
Vừa dứt lời, tự bản thân ta đã sững sờ ngây người.
Lông mày của Bùi Hành Chi cũng cau chặt hơn: “Tạ Tam nương tử đến đây, là có chuyện liên quan đến Tạ nhị lang muốn bẩm báo sao?”
Ta hắng giọng, cố gắng để mình bình thường hơn: “Phải…”
“Nói đi.”
Ta khẽ cắn môi, một hơi kể hết quá trình ca ca ta bị oan.
“Đại nhân, ta cũng là cô nương. Nếu Nhị ca của ta thật sự làm ra loại chuyện không bằng cầm thú, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho huynh ấy. Nhưng bây giờ huynh ấy bị oan. Còn xin đại nhân minh xét, mang hung thủ thực sự ra trước công lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-vo-ta/5212355/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.