Chu Khải gần như mê luyến hương vị trên người cô, hơi thở mập mờ giữa hai người như nhuộm đẫm không gian xung quanh, làm anh không còn nghe, không còn nhìn thấy gì khác, trong lòng, trong mắt cũng chỉ chứa nổi mình cô.
“Chu Khải…” Ôn Mạn thích ứng với gậy thịt thô to trong cơ thể rồi, nhỏ giọng gọi anh.
“Hửm?”
Lần này Chu Khải lên tiếng, trong giọng nói mát lạnh còn có thêm dục vọng ám ách, như là thiên sứ cam tâm tình nguyện trầm luân trong địa ngục dục vọng nhưng vẫn có chút không cam lòng.
Ôn Mạn hơi nâng người mình lên, rũ mi dài nhìn anh, từ trên cao nhìn xuống, khắc họa mọi đường nét ngũ quan của anh vào trong trí nhớ mình. Cô không hiểu sao người lại được ông trời ưu ái cho tới vậy, mỗi một chi tiết trên gương mặt anh đều hoàn mỹ, cho dù là đôi mắt… sống mũi… hay là đôi môi mỏng bạc tình. Nhưng chính gương mặt này lại để cô chờ đợi ròng rã suốt ba năm trời.
Thời gian và thói quen là những thứ thật đáng sợ. Cô dùng thời gian ba năm mới làm quen được với sự thật cô đã mất đi Chu Khải, tự cho rằng mình đã có thể thoát khỏi sự quyến luyến với anh. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy anh một lần nữa, áo giáp trên người cô lại rơi rụng lả tả. Thời gian ngắn ngủi 1 tuần, cô lại để uổng phí hết nỗ lực trong suốt ba năm.
Sau này, cô lại phải cần thời gian bao lâu nữa mới có thể quen với cuộc sống sắp mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-quyen-ru/3493388/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.