Sáng sớm hôm sau, khi Chu Khải tỉnh lại, nhìn Ôn Mạn đang nằm trong ngực mình ngủ thật say giấc, anh đã suýt cho là mình đang nằm mơ. Đã vô số lần anh mơ thấy cảnh tượng này, cũng thất vọng vô số lần mỗi khi tỉnh lại.
Trên người Ôn Mạn trải rộng không biết bao nhiêu là dấu vết hoan ái. Tất cả đều là ấn ký anh để lại. Anh hơi nhấc chăn lên nhìn một chút, trên ngực cô cùng toàn là dấu hôn của anh, thậm chí còn có cả dấu răng anh cắn xuống đó nữa.
Ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ lên dấu răng một chút, trong miệng Ôn Mạn dật ra tiếng rêи ɾỉ rầm rì: “Ừm… đừng quậy mà…” Nói xong, cô lại vùi mặt vào lồng ngực anh, chân dài gác thẳng lên eo anh, đùi chống lên gậy thịt cứng rắn của anh cọ cọ, giống như đem anh trở thành gối êm mềm mại của cô vậy.
“Mạn Mạn…” Chu Khải nhíu nhíu mày, “chào cờ” là hiện tượng rất bình thường của một người đàn ông. Dưới tình huống bình thường, anh nhịn một chút rồi nó cũng tự mềm xuống thôi. Nhưng Ôn Mạn lại cọ như thế, anh có nhịn nửa tiếng nó cũng không mềm xuống nổi.
“Ư…” Ôn Mạn ngủ rất ngon, căn bản là không có ý muốn tỉnh lại chút nào, hai núi đôi mềm mại kẹp lấy cành tây anh, làm anh vô cùng thỏa mãn rên một tiếng.
“Mạn Mạn, em mà không trả lời anh, anh lại bắt nạt em đấy.” Chu Khải xấu xa hôn hôn mấy cái lên trán cô.
Tối qua Ôn Mạn bị anh chơi tới nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-man-quyen-ru/3493369/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.