Trong sân, hoa quế nở ngát hương, Nhan Yên đang đứng trước án đề bút tác họa. Nàng vẫn chải kiểu
thùy hoàn phân tiêu kế
, dùng dây lụa đỏ kết búi, đuôi tóc buông lơi trên vai, trông vô cùng xinh xắn. Có điều, vài khuê trung hảo hữu của nàng đã đổi sang búi tóc
tùy vân kế
, nàng cảm thấy kiểu đó càng có vận vị hơn. (1) Tiết Bạch vốn không nên đến gặp nàng, nhưng vì sắp phải đi xa, mới được qua đây thủ thỉ đôi lời.
Vẽ gì thế?
Chung Nam Sơn.
Nhan Yên thấy hắn đến, hậm hực lẩm bẩm:
Ta chỉ mới đến Chung Nam Sơn, vừa không biết vẽ Ly Sơn, cũng chẳng biết vẽ Bắc Mang Sơn.
Giận ta rồi?
Ra ngoài chơi lại không dẫn ta theo, ngươi nói có giận không.
Tiết Bạch hỏi:
Có muốn cùng ta đến Lạc Dương?
Mới không muốn.
Nhan Yên kỳ thực vừa nói xong cũng đã hết giận, ngẩng đầu lên, nào ngờ thấy Tiết Bạch thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc, nàng không khỏi giật nảy mình, trong bụng thầm nhủ bản thân lấy danh nghĩa gì mà theo hắn đến Lạc Dương chứ, trừ phi... sớm thành thân.
Ta mới không muốn đi, là ta không có cố sự để xem nữa thôi.
Vậy mỗi tháng ta sẽ viết thư gửi về cho ngươi.
Tiết Bạch nói:
Đợi lão sư mãn nhiệm kỳ, ta liền quay về Trường An, đến lúc đó...
Ngươi đừng nói nữa.
Nhan Yên trừng mắt nhìn hắn một cách thị uy, rồi chuyển lời:
Lúc A gia ta nhậm chức Lễ Tuyền huyện úy, có một vị Ân tiên sinh làm mạc liêu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212223/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.