Trong hình phòng tối dần, Tiết Bạch cầm kéo lên, cắt bấc nến. Chẳng biết từ lúc nào, tay hắn cũng đã vấy máu. Và rồi, theo sau một tiếng hét thảm, Lưu Hóa ngất lịm đi. Dương Quốc Trung rất có kinh nghiệm, sai tùy tùng bưng chậu nước đến, rửa sạch tay rồi mới cầm bản cung khai, mời Tiết Bạch cùng bước ra ngoài.
Quả nhiên là nhi tử của Lưu Định Cao, bọn chân đất tầm thường ngay cả tên của huyện lại cũng không nhớ nổi, làm sao hiểu được những thứ này? Ha, vậy mà hắn lại kể vanh vách từ Hà Nam Doãn, Thủy Lục Chuyển Vận Sứ cho đến Hữu tướng, đúng là biết cách tự đề cao mình.
Tuy buông lời chế giễu, nhưng thực ra trong lòng Dương Quốc Trung đã thở phào nhẹ nhõm. Lưu Hóa có kiến thức như vậy là tốt rồi, có kiến thức, chứng tỏ bản thân hắn có thể gánh vác được một số chuyện. Đáng sợ nhất ngược lại là loại thân phận thấp hèn đến mức khai ra cũng không thể báo cáo cho xong việc.
Sao thế? A Bạch sợ rồi à?
Thấy Tiết Bạch trầm mặc không đáp, Dương Quốc Trung hỏi một câu, rồi cười nói:
Mới bắt đầu dùng hình thì đều như vậy cả, Ngự Sử Đài tuy là thanh lưu, không thiết lập hình ngục, nhưng từ khi La Hi Thích mở đầu, những năm gần đây kẻ nào muốn tiến thủ mà không đến Đại Lý Tự ngục quan sát một phen? Quen rồi sẽ tốt thôi.
Vâng.
Đi nào, thẩm vấn thêm hai tên nữa.
Hai người chuyển sang một hình phòng khác, bên trong giam giữ một yêu tặc bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212217/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.