Lê Viên như tiên cảnh. Sau nhiều ngày, Tiết Bạch cuối cùng lại đứng trước mặt Lý Long Cơ, cảm nhận của cả hai đều khác xưa.
Trẫm nghe nói ngươi âm thầm phỉ báng trẫm.
Ta không có.
Tiết Bạch nói:
Ta niên thiếu may mắn gặp được Thánh nhân, từ thân phận thấp hèn như sâu kiến, mà đăng khoa trở thành Trạng nguyên. Quân ân sâu nặng tựa biển trời, chẳng khác nào công ơn tái tạo ban cho ta một cuộc đời mới, ta xem Thánh nhân như chí thân trưởng bối, nếu lòng này không thật, nguyện trời tru đất diệt...
Đủ rồi.
Lời nịnh nọt, Lý Long Cơ nghe nhiều, không kiên nhẫn nghe quá lâu. Nhưng hắn cũng biết Tiết Bạch nói thật lòng, có cảm giác như thể đây là bề tôi mà mình nhìn lớn lên. Hắn thoáng thấy Tiết Bạch thuận mắt hơn, còn có chút xúc động.
Bề tôi của trẫm, chỉ có ngươi và Hồ Nhi xuất thân thấp hèn nhất. Đối với trẫm cũng tận tâm nhất, có đồ ngon, trò vui đều nghĩ đến trẫm, hơn nữa bị công kích cũng là nhiều nhất.
Ta…. cảm kích thế linh.
Kỳ thực trong lòng Tiết Bạch không vui. Vốn là màn mở đầu quân thần tương đắc, Lý Long Cơ lại đem hắn với An Lộc Sơn xếp cùng loại. Nhưng trong lòng Lý Long Cơ quả thật nghĩ như vậy, cho rằng hôm nay xếp hai người này cùng loại, là công nhận năng lực của Tiết Bạch. Dù sao, loại bề tôi trung thành biết ý như An Lộc Sơn là mẫu người mà hắn thích nhất.
Nhưng, Thánh nhân đối đãi ta như vậy, ta lại giấu Thánh nhân thân thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212184/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.