Hữu tướng phủ, nghị sự đường. Thôi Kiều cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, do dự nói:
Hữu tướng, gần đây ta dần thấy kình lực lão suy, không biết có thể từ chức Lễ Bộ Thượng Thư, xin một chức vụ nhàn rỗi ở Đông Đô được không?
Lý Lâm Phủ nói:
Ngươi chuẩn bị kỹ càng rồi nhỉ, thà từ bỏ vị trí Đại Tông Bá cũng không muốn làm theo sắp xếp của bản tướng.
Chuyện này là do Trương công đã hứa, Thánh nhân có trách cứ gì cũng do hắn gánh vác, không liên quan đến hạ quan.
Thôi Kiều thành thật nói:
Nhưng hạ quan cần cho Hữu tướng một lời giải thích.
Lý Lâm Phủ nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi:
Tiết Bạch không bỏ thi?
Vâng.
Không bỏ thi? Có lẽ hắn quên tên húy của phụ thân mình rồi.
Lý Lâm Phủ bỗng tỏ vẻ ôn hòa, thở dài nói:
Hắn lưu lạc từ năm sáu tuổi, mười năm không nhận được chút ơn từ phụ thân, khó khăn lắm mới nhận nhau trước mặt Thánh nhân, mà Tiết Linh thì lại nợ nần rồi bỏ trốn. Cũng có thể thông cảm được, cứ xem như ngươi không biết chuyện này đi.
Nghe vậy, Thôi Kiều ngược lại lau trán, thấp giọng nói:
Chuyện tránh tên húy xưa nay chưa từng có ngoại lệ, chỉ cần đề thi có tên húy của phụ thân hắn, thì chỉ còn cách bỏ thi. Dù sao chỉ trì hoãn một năm, xem như dạy hắn một bài học, Trương công cũng sẽ...
Muốn bản tướng nói lần thứ hai sao?
Giọng điệu của Lý Lâm Phủ bỗng trở nên lạnh lẽo. Hắn đã hứa để Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212177/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.