Thiên bảo Thất tái, Mậu tử thử niên, Nguyên nguyệt Nhị thập thất nhật. Đỗ trạch, tây sương. Gió dần ngừng, giấy dán trên khung cửa sổ không còn lay động, tiếng kẽo kẹt vang vọng suốt đêm cuối cùng cũng lặng xuống. Trời sắp sáng, người trong phòng bắt đầu cử động vội vã hơn. “Phải về thôi.” “Không muốn dậy đâu, ta thật ghen tỵ với Dương Ngọc Dao, có thể một mình chiếm lấy cả phủ, tùy tâm sở dục.” Theo những lời oán thán này, trong bóng tối có người xỏ đôi giày thêu dưới đất, nhẹ nhàng rời đi. Tiết Bạch trở mình trong chiếc chăn vẫn còn hơi ấm, rồi chìm sâu vào giấc ngủ... Không rõ tỉnh dậy vào giờ nào, chỉ thấy ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, hắn chậm rãi rời giường, vươn vai trong sân rồi bắt đầu vận động nhẹ, trong khi một bên bọn người Đỗ gia đang tất bật chuẩn bị sính lễ, định đến Tiết trạch hỏi cưới Tiết tam nương. Bề ngoài thì như thể Đỗ Ngũ Lang có bản lĩnh, thuyết phục được phụ mẫu hắn. Thực chất là Đỗ gia lo nếu kéo dài sẽ không xứng với Tiết gia nữa, nên muốn sớm định hôn ước, chờ sau Xuân thí sẽ chọn ngày cưới. Tiết Bạch chính là viện cớ bàn chuyện hôn sự này ở lại Đỗ trạch hai hôm. “Tiết lang, A lang đã về phủ rồi, nếu ngươi đã tỉnh thì mời qua một chuyến.” Khi đến thư phòng, chỉ thấy trên bàn trà có một chiếc đai lưng, bên đai treo một túi cá màu bạc, ngư phù để lộ ra ngoài, hai bên lần lượt khắc là “Lại Bộ Công Khảo Ti” “Lang Trung Đỗ Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212174/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.