Hữu tướng phủ. Lý Lâm Phủ an bài vài vị mưu sĩ, đang cùng Vương Hồng và An Lộc Sơn bàn luận chuyện của Vương Trung Tự. “Hữu tướng yên tâm, nếu Vương Trung Tự không tự ô, thì là kẻ cuồng vọng ngỗ nghịch; mà nếu đã tự làm nhơ danh, thì càng lộ rõ tâm cơ thâm hiểm.” “Điêu trùng tiểu kỹ như thế, không đáng bận tâm, dẫu Thánh Nhân có thay đổi cái nhìn về hắn, bất quá là thay đổi một phần nửa phần, Tứ trấn Tiết độ sứ chi chức, tất sẽ bị bãi miễn thôi.” “Tiểu nhân chỉ dùng hai chữ 'ấu trĩ' gói gọn chuyện này, một hoàng khẩu tiểu nhi như Tiết Bạch, thì có thể bày được kế gì hay?” “So với thằng nhóc miệng còn hôi sữa kia, Vương Trung Tự lại càng tệ hơn, chả khác nào một tảng đá thối không dùng được.” “Ha ha ha…” Chúng nhân cười lớn, những lời này của các mưu sĩ, chẳng qua là để giúp Vương Hồng và An Lộc Sơn tăng thêm tự tin, khiến họ mạnh dạn cắn xé Vương Trung Tự hơn nữa. Không lâu sau, Thánh Nhân lại triệu Lý Lâm Phủ vào cung yết kiến, mà không hề triệu Vương Hồng hay An Lộc Sơn. “Sao lại như vậy? Án tuy nhỏ, nhưng bất luận là thưởng cho Vương Trung Tự làm Binh Bộ Thượng Thư, hay giáng tội hắn mà bãi miễn chức vị Tiết độ sứ Tứ trấn, thì cũng nên luận rõ thị phi chứ?” “Thánh dụ chỉ triệu Hữu tướng vào cung.” “Hẳn là đã có kết quả, muốn cùng Hữu tướng bàn việc chọn người thay thế Tiết độ sứ Tứ trấn.” An Lộc Sơn nghe vậy, lòng như lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212169/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.