“Lang quân, có chuyện!” Khương Trừng hốt hoảng chạy từ thư phô ra hậu viện, lao thẳng vào hậu sảnh. “Bên ngoài… bên ngoài đánh nhau rồi! Ngũ Lang đánh nhau với một viên quan bát phẩm của Kinh Triệu Phủ…” Trong sảnh, hai người đang bàn chuyện khắc bản thư tịch. Nghe vậy, Tiết Bạch liền hỏi: “Đã đánh nhau rồi thì Ngũ Lang có chịu thiệt không?” “Chuyện này…” Khương Trừng không biết hồi đáp thế nào, vì cùng quan lại xô xát không đơn giản là chuyện thắng thua, mà đây là trọng tội. Thấy hắn không đáp, Tiết Bạch đứng dậy nói: “Ta ra xem sao.” Vừa bước đến cửa sau của thư phô, vòng qua bức bình phong, hắn đã thấy Đỗ Ngũ Lang đứng trên quầy loạn khiêu loạn khiếu. “Mọi người đều thấy rồi đấy, Nguyên Tổng ra tay trước! Đến Kinh Triệu Phủ nhớ làm chứng cho ta… Đánh trả đi, đánh hắn!” “Cứ đánh thoải mái, có chuyện gì ta gánh! Nhà lao Kinh Triệu Phủ ta từng vào hai lần rồi…” Đạt Hề Doanh Doanh vốn đến đàm sự, vừa bước tới đại môn liền ra lệnh cho tùy tùng trợ giúp Đỗ Ngũ Lang. Nếu thế thì, Tiết Bạch cũng không định ra mặt nữa, tránh gây thêm rắc rối khiến lão sư không vui. “Không sao rồi, cứ làm việc tiếp đi. Khương tiên sinh, mặt có cần bôi thuốc không?” “Tiểu lão nhi không hề gì, nhưng… Nguyên Tổng là nữ tế của Hữu tướng đấy.” “Ta biết.” Đỗ Xuân nghe xong bật cười, thoáng lườm Tiết Bạch, thầm nghĩ Hữu tướng phủ từng muốn hắn làm nữ tế, nhưng hắn lại không chịu cơ mà. Nàng vẫn còn bận, liền rời đi từ cửa sau để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212144/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.