Mùng một tháng chín, tiếng trống buổi sáng vừa vang lên không lâu, Liễm Thi Phòng môn đã bị đẩy mở. Ánh ban mai yếu ớt không đủ để xua tan bóng tối âm u và mùi hôi thối đang lan tỏa trong căn phòng. Ngọn đuốc đưa lại gần, chỉ thấy trên lớp vôi trắng xám là một đoạn tàn chi đã bắt đầu thâm đen, teo rút.
Vết thương đã không thể nhận dạng được nữa, có thể để Vương trung thừa khâm liệm.
Đa tạ.
Vương Hồng sắc mặt trầm trọng, bước đến trước một chiếc đầu lâu, tự tay lau sạch lớp vôi trên mặt của Bùi Miện. Hắn quay sang mấy người thợ khâu xác phía sau, nói:
Khâu lại.
Tuân lệnh.
Một phần tàn chi không thể tìm về, Vương Hồng đặc biệt dùng gỗ quý thay xương, dùng đất sét đắp thịt, mất đến ba canh giờ mới có được một bộ thi thể nguyên vẹn. Đội ngũ lo hậu sự đã mang quan tài đến. Bỗng nhiên, một đội quân Bắc Nha tiến vào.
Vương trung thừa lại tự mình lo hậu sự cho Bùi Miện sao?
Đúng vậy.
Vương Hồng đáp,
Chương Phủ cùng ta tương giao nhiều năm, hắn chết thảm, ta nên khâm liệm thi thể cho hắn.
Nhưng ta nghe nói Bùi Miện vốn là người của Đông Cung cài cắm bên cạnh Vương trung thừa?
Phụng sự triều đình, đều là thần tử của Thánh nhân.
Vương Hồng trầm giọng,
Dù Chương Phủ có lỗi lầm gì, cũng không đáng bị giết hại tàn nhẫn như vậy mà chưa qua xét xử chính thức.
Vương trung thừa nói cực phải. Đúng rồi, ta nghe nói Ngự Sử Đài đã dâng tấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212143/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.