Khi ngự yến trong Cần Chính Vụ Bản Lâu đang diễn ra náo nhiệt, ba người Hồ mũi cao mắt xanh ôm theo những con gà trống Tây Vực bại trận rời khỏi Hưng Khánh Cung. Mấy binh lính Phạm Dương chờ sẵn ngoài cửa cung liền tiến lên, vừa cười vừa chào hỏi. “Thắng?” “Không, đều là mấy con gà vô dụng.” “Cục cục cục cục!” Trong lúc nói chuyện, những con gà trống Tây Vực như linh cảm được điều chẳng lành, cất tiếng kêu thảm, ngay sau đó Hồ nhân lưu loát vặn gãy cổ chúng. “Đi thôi, mang về hầm ăn, Đại phủ phải đến nửa đêm mới ra ngoài.” “Ha ha.” Nơi họ ở là Đạo Chính Phường, cách Hưng Khánh Cung không xa, đi qua con phố dài là tới phường môn. Tuy nhiên khi kiểm tra bài phù lại gặp rắc rối, Kim Ngô Vệ thủ phường môn không cho bọn họ qua. Đúng lúc đó có vài Kê phường tiểu nhi chạy tới, chỉ vào bọn họ mà chế giễu. “Tạp Hồ cũng biết chọi gà? Đồ vô dụng.” “Ngươi nói cái gì?” “Ta nói, gà của các ngươi yếu mềm á…” Từ câu nói này, hai bên bắt đầu mắng nhau ngày càng kịch liệt. Không ai để ý, có một tiểu nhi ánh mắt lấp lóe tinh quang, tay nắm chặt dao găm nhỏ, chăm chăm nhìn Hồ nhân đang ôm con gà trống kia. ~~ Cần Chính Vụ Bản Lâu. Trương Đinh một mình ngồi bên bàn, quay đầu nhìn về phía sau, trưởng tỷ Trương Tứ của nàng ngẩng đầu lên, cùng nàng trao đổi ánh mắt, khẽ gật gật đầu. Trương Đinh bất động thanh sắc thu hồi ánh mắt, rồi lại lần lượt liếc nhìn thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212140/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.