Phong Vị Lâu. Trong căn gác nhỏ, gió mát nhè nhẹ thổi qua, Đạt Hề Doanh Doanh hỏi: “Nô gia có thể gặp lang quân một lần không?” Ánh mắt Đỗ Cấm từ trên bản vẽ nâng lên, nhìn vào làn da trắng nõn của nàng, lạnh nhạt nói: “Hắn bận, ngươi có việc gì nói với ta cũng được.” “Trải qua chuyện này, chỉ e Hữu tướng không còn tin tưởng ta nữa.” “Vậy từ giờ ngươi hãy gọi hắn là ‘Ca Nô’.” “Nhị tiểu thư nói là nô gia không cần đến phủ Hữu tướng nữa?” “Đúng vậy.” Đỗ Cấm nói, “Ngươi đã được tự do, từ nay hãy an tâm làm việc cho chúng ta.” “Ca Nô lòng dạ hẹp hòi, nếu hắn báo thù thì sao?” “Bởi vì ngươi?” “Nô gia là lo cho lang quân.” “Không đến lượt ngươi lo, với thực lực hiện tại của chúng ta, Ca Nô dám báo thù sao?” Đạt Hề Doanh Doanh ánh mắt sáng lên, hỏi: “Thực lực của chúng ta?” “Ít nhất cũng mạnh hơn Thọ Vương của ngươi.” “Nhị tiểu thư nói rất đúng.” Đạt Hề Doanh Doanh không khỏi cười một tiếng, giống như đang câu dẫn Đỗ Cấm. Đỗ Cấm thoáng nhíu mày, nói: “Hai ba ngày nữa ta không ở đây, Phong Vị Lâu ngươi trông nom... có hiểu ta chỉ chuyện gì không?” Đạt Hề Doanh Doanh tâm niệm khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Là ám các sao? Nhị tiểu thư cứ yên tâm giao cho nô gia.” “Không nghi ngờ người mình dùng, không dùng người mình nghi ngờ.” Đỗ Cấm nói: “Nơi này vốn là sòng bạc của ngươi, ngươi biết rõ phải làm thế nào. Hiện tại điều Tiết lang quan tâm nhất chính là chuyện Thạch Bảo thành.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212113/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.