Tình cờ gặp Vương Duy, Tiết Bạch đoán rằng công chúa Ngọc Chân đã trở về Trường An, vì nàng có cung quan ở Lạc Dương, núi Vương Ốc và nhiều nơi khác. Có lẽ Khải Huyền chân nhân cũng cùng nàng vân du trở về. Rời tửu quán, Tiết Bạch đến Ngọc Chân Quan, thấy cảnh tượng quả nhiên khác thường, trước cửa có nhiều xe ngựa, hộ vệ hơn. Tiết Bạch vẫn đến cửa bên gõ cửa, người ra đón là một nữ quan chưa từng gặp. “Bái kiến chân nhân, ta đến bái phỏng Đằng Không Tử.” “Ngươi giỏi lắm tiểu lang tử, dám đến Ngọc Chân Quan tán tỉnh.” “Chân nhân hiểu lầm, ta cùng với Đằng Không Tử là hảo hữu.” Nữ quan vẫy tay cho hắn vào, tự mình dẫn hắn đến khách viện, mỉm cười nói: “Coi thường ta không biết, ai chẳng phải là ‘hảo hữu’? Còn tưởng là Đằng Không Tử chuyên tâm tu đạo, hóa ra lại có hảo hữu như ngươi?” Suốt đường đi, giọng nàng thân thiết, hơi có ý trêu chọc, đến khách viện thì lẳng lặng rời đi. Tiết Bạch chờ một lúc, Lý Đằng Không đến. Đã nhiều ngày không gặp, nàng gầy hơn, trông có chút tiều tụy. “Ngươi đến tìm sư phụ để chẩn bệnh cho Nhan tiểu thư? Sư phụ không ở đây, mới về Trường An hôm qua đã đi Chung Nam Sơn. Người để lại một phương thuốc bổ khí huyết, ngươi đi theo ta.” Nói rồi, Lý Đằng Không xoay người, dẫn Tiết Bạch vào phòng luyện đan, thái độ hơi có chút công sự công bạn. “Ta có thể đến Chung Nam Sơn bái phỏng Khải Huyền chân nhân không?” “Ngươi muốn đi?” Lý Đằng Không ngẩng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212112/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.