Hữu tướng phủ, trong sảnh bầu không khí âm trầm. Dương Chiêu lén nhìn về phía sau bình phong, nơi có bóng người từ lâu chưa động đậy, cuối cùng không kìm được mà hỏi:
Hữu tướng, bài thơ này rất bình thường...
Bùi Miện.
Lý Lâm Phủ nhẹ nhàng nói:
Ngươi nghĩ sao về bài thơ này?
Bài thơ này có hàm ý.
Bùi Miện mở miệng, giọng điệu chắc chắn. Dương Chiêu không khỏi thầm nghĩ chính mình đã suy tư rất nhiều lần về bài thơ kia, nhưng không thể nghe ra có hàm ý gì.
Bài thơ này, hai câu đầu dùng hình ảnh 'kỳ cục' và 'thái huề' làm ẩn dụ, giống như đang nói xếp quân bài, thực ra lại mô tả sự rộng lớn của Trường An; hai câu sau chuyển ngòi bút đến Đại Minh cung, dùng hình ảnh 'nhất điều tinh túc' miêu tả đông đảo quan viên cầm đuốc thỉnh cầu yết kiến Thánh nhân, ám chỉ kim khoa xuân thí đưa tới quá nhiều triều thần bất mãn.
Bùi Miện nói xong, đề cao âm lượng:
Tâm địa của Tiết Bạch đáng chém, hắn đang mắng Hữu tướng không được lòng người a!
Thì ra là vậy, thật đáng hận.
Dương Chiêu không bỏ lỡ thời cơ, cao giọng mắng:
Nên giết.
Lý Lâm Phủ không kiên nhẫn, nói:
Bản tướng đang hỏi ngươi, nghĩ sao về tên bài thơ kia?!
Tên bài thơ thực sự quá dài, ngay cả Bùi Miện cũng không nhớ hết một lần, liền lấy tờ giấy ra đọc qua lần nữa.
《Phụng Hòa Thánh Chế Cấm Uyển Triệt Dạ Thị Thánh Nhân Đả Quân Bài Hậu Đại Minh Cung Thành Lâu Quan Đăng Ứng Chế》 Thánh nhân đến cấm uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212094/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.