Nhan trạch. Trong khuê phòng tràn ngập mùi hương dược liệu. “Phu nhân, A Lang trở về, trực tiếp đi thư phòng.” “Rốt cuộc cũng về rồi.” Vi Vân vội vàng đứng dậy, dặn dò người chiếu cố tốt Nhan Yên, liền chạy tới thư phòng. Hạ nhân trong nhà đều vô cùng câu thúc, bởi vì chủ mẫu đã ra lệnh, nghiêm cấm bọn họ nói bừa, đặc biệt là chuyện đêm trước không thể rêu rao. Đẩy cửa vào nhìn thấy Nhan Chân Khanh, lúc này trái tim lo lắng bất an của Vi Vân mới thực sự yên ổn lại, nức nở nói:
Lang quân, Tam Nương suýt nữa thì gặp chuyện rồi...
Nhan Chân Khanh vốn dĩ đã mặt mày ngưng trọng, nghe xong tay bỗng run lên, viết hỏng mất một chữ.
Xảy ra chuyện gì? “Ngày xuân thí, trong lúc thiếp thân bận rộn việc nhà, Tam Nương bị tiếng trống chiều làm cho hoảng sợ...... Nếu không phải Tiết Bạch ra tay, e rằng Tam Nương đã không còn nữa.” Nhan Chân Khanh nghe thấy nữ nhi hữu kinh vô hiểm, thở phào nhẹ nhõm. Kỳ xuân thí này phát sinh quá nhiều chuyện, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt đến mức không kịp thở. “Luyện sư cho rằng Tam Nương bệnh căn ở chỗ tâm phủ thiếu máu, xưng sư phụ nàng Khải Huyền Chân Nhân chính là đương thời thánh thủ, có thể chữa trị cho Tam Nương.” Vi Vân tiếp tục nói một tin vui, mang theo hy vọng hỏi:
Lang quân có thể đi cầu Khải Huyền Chân Nhân hay không?
Nhan Chân Khanh đã nghe danh Khởi Huyền Tử Vương Băng từ lâu, nhưng Vương Băng vân du tứ hải, qua lại đều là quý tộc như Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212092/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.