Ngoài cửa sổ liễu lục oanh đề. Tiết Bạch mở mắt ra, phát hiện mình đã ngủ thiếp đi trong đãi khách đường của Ngọc Chân Quan. “Kẽo kẹt” một tiếng, môn bị thôi khai. Lý Đằng Không cầm phất trần trong tay, đứng ở ngoài cửa như muốn bước vào, rồi lại dừng bước, cách ngưỡng cửa cùng Tiết Bạch đối mặt nhìn nhau. “Khổ cực Tông tiểu thư.” Tiết Bạch đứng dậy chấp lễ, hỏi: “Nhan tiểu cô nương đã khỏe hơn chưa?” “Tâm kiệt co giật, đúng lúc ta am hiểu, đã châm cứu qua, lại dùng thêm lý khí thang, tạm thời không sao rồi. Nhưng nàng có bệnh trong tim, thân thể lại yếu, về sau sợ sẽ còn tái phát.” “Có thể điều trị sao?” “Nhan phu nhân cũng hỏi giống ngươi, ta đã kê dược phương, nhưng Nhan phu nhân đã trông suốt cả đêm, ngươi có tiện đi mua chút dược liệu không?” Lý Đằng Không nói đến đây, lại hỏi: “Ngươi là học sinh của Nhan công sao?” “Ân, ta đi mua ngay.” Lý Đằng Không hướng ánh mắt đến, trông thấy Tiết Bạch với thần sắc thản nhiên, đã đi tới trước mặt nàng, liền vội vàng từ trong tay áo lấy ra một tờ dược phương, nói: “Trong đó không thiếu dược liệu trân quý, ngươi chưa chắc có thể tìm được.” “Không sao, để ta ghé thêm vài dược phô.” “Ân.” Theo nhịp phất trần khẽ lay động, Lý Đằng Không xoay người xuôi theo hành lang bước về hậu phương, khí chất điềm tĩnh, trông rất tiên phong đạo cốt. Vừa bước hai bước, nàng ngoảnh lại, thấy Tiết Bạch đang bước xuống bậc thềm hướng về chính môn. Không khỏi thầm nghĩ, hắn thật đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212091/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.