Sáng sớm, Tiết Bạch đang tắm trong thùng gỗ, bỗng thấy Thanh Lam ló đầu qua từ phía sau bình phong. “Sao thế?” “Lang quân nước nguội rồi sao?” “Chưa.” Cứ như thế vài lần, hắn bắt đầu thấy tỳ nữ này không quá thật thà. Nhưng khi hắn thực sự chuẩn bị đứng dậy, vừa đưa tay lên, thì nàng đã đỏ bừng mặt, quay người bỏ chạy. “Lang quân không biết xấu hổ...” Một lát sau, Tiết Bạch mặc xong xuân sam, Thanh Lam mang lan bào đến, ánh mắt sáng rỡ, không biết đang vui mừng điều gì. “Này? Lúc thu dọn hành lý, ta không thấy túi thơm lần trước Quắc Quốc phu nhân tặng.” “Hương liệu ấy rất quý, ta đã cất vào hộp để giữ cho hương không bay mất.” Thanh Lam quay người đi lấy túi thơm, rồi treo lên người Tiết Bạch. Nàng cũng hiểu hôm nay hắn sẽ đi đâu, liền nhỏ giọng dặn dò: “Lang quân ra ngoài phải cẩn thận, người đó không có danh tiếng tốt lắm đâu.” “Ân, ta sẽ cẩn thận.” Sau khi thu xếp xong, Tiết Bạch bước ra khỏi phòng. Đỗ Ngũ Lang đang đứng trong tiền viện, dựng thang để làm tổ cho lũ chim hỉ thước, miệng còn khẽ ngân nga: “Duy thước hữu sào, duy cưu cư chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng ngự chi. Duy thước hữu sào, duy cưu phương chi. Chi tử vu quy, bách lưỡng tương chi...” “Bài thơ này nghĩa là gì?” “Nghĩa là chim hỉ thước làm tổ, có người sắp xuất giá, xe ngựa đến rước nàng dâu.” Đỗ Ngũ Lang bước xuống thang. “Ngay cả điều này cũng không hiểu?” “Không hiểu ai sắp xuất giá?” “Ai.” Đỗ Ngũ Lang không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212079/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.