Một bài tân từ xuất thế. Trong Hoa Ngạc Lâu yên tĩnh đã lâu, bỗng có người lớn tiếng hô một câu. “Thánh Nhân, thần bỗng phát hiện ra, hóa ra tiểu tử này chính là con trai thất lạc của thần!” Lý Long Cơ quay lại, thấy người nói là Dương Tiêm, không nhịn được bật cười ha hả. Phụ thân của Dương Ngọc Hoàn sinh được bốn cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng không có đứa con trai nào sống đến tuổi trưởng thành. Do đó, hắn nhận con của anh trai mình làm con thừa tự, chính là Dương Tiêm. Nói cách khác, Dương Tiêm mới là anh ruột của Quý phi, Quốc cữu chân chính, quan bái Hồng Lư Khanh, được phong Thượng Trụ Quốc, cho phép dựng kích trước cửa phủ, cùng Kim Ngô thủ vệ. Lúc này, Dương Tiêm chỉ với một câu bông đùa đã khiến Thánh Nhân cao hứng, hắn không khỏi đắc ý, thầm nghĩ mình quả thực rất có khiếu hài hước! Những người theo sau góp vui, bất quá là bắt chước lời người khác, mà lại chẳng ai thèm nể nang mặt mũi của Tiết Linh. “Thánh Nhân, rõ ràng đây là con trai của thần.” “……” Đùa vui thì đùa vui, Dương Tiêm hành lễ xong vẫn giải thích: “Tiết tiểu lang chớ để bụng, khụ khụ… là khen từ của ngươi làm rất hay, hèn gì người nào cũng tranh nhau.” Hắn không được khỏe, giữa chừng lại ho khan hai tiếng. Tiết Bạch đáp: “Không để bụng đâu, đa tạ Quốc cữu tán dương.” “Ngươi khen hắn làm từ hay, hắn lại nói là ghép chữ lung tung.” Lý Long Cơ cười mắng một câu, quay sang hỏi Hứa Hợp Tử:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212069/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.