Giờ Thìn, vạn vật bừng tỉnh. Trên mái hiên, tuyết vẫn đọng lại, những chiếc chuông nhỏ treo ở góc mái rung lên theo gió, phát ra tiếng vang trong trẻo, nghe thật êm tai. Tiết Bạch đứng trên bậc thềm, đưa mắt dõi theo bóng dáng của Cát Ôn đang xa dần. Bất chợt có người vỗ vai hắn, quay lại liền thấy chính là Lý Tụ.
Ra mắt Thập Lang.
Đang nghĩ gì vậy?
Tiết Bạch đáp:
Cát Ôn nói hắn đã điều tra thân thế của ta...
Lý Tụ xua tay, không để tâm:
Lời hắn nói sao có thể tin được?
Chính vì thế mà ta chợt nhớ đến một chuyện.
Tiết Bạch nói:
Sau khi hôn mê, ta được Đỗ gia cứu về, vừa mở mắt ra đã thấy tuyết phủ khắp nơi. Bọn họ hỏi ta tên gì, ta còn chưa có kịp suy nghĩ, trong đầu lại trống rỗng, bất giác thốt lên hai từ 'Tuyết trắng', từ đó bọn họ đều gọi ta là Tiết Bạch.
Ha ha, thì ra là vậy.
Lý Tụ cười lớn. Nhưng cười xong, khuôn mặt của hắn lại tỏ ra tiếc nuối.
Chẳng trách Cát Ôn vì muốn hại ngươi mà bịa ra chuyện ngươi là con của một tên nghịch tặc họ Tiết. Những ác quan này xưa nay vẫn luôn thêu dệt tội danh như vậy. Phụ thân ta trọng dụng người như hắn, ta... ai.
Nói đến đây, Lý Tụ ngừng lại, chỉ thở dài rồi đổi chủ đề.
Ngươi chịu ơn cứu mạng của Đỗ gia, biết ơn báo đáp, điều này rất tốt.
Đương nhiên phải tương trợ lẫn nhau.
Việc truy tra tội chứng của Đông Cung, ngươi cũng làm rất tốt, không chỉ buộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212049/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.