Trên giáo trường phía sau Hữu Kiêu vệ nha thự, hai huynh đệ Điền Thần Công và Điền Thần Ngọc đang ngồi dưới mái hiên, nhìn xem tuyết đọng mà thẫn thờ. Đây là khoảng nghỉ giữa các buổi tập bắn cung của họ. “Sao ta cảm thấy chúng ta ở trong Thập Lục vệ này không có ngày xuất đầu lộ diện?” Điền Thần Ngọc lên tiếng: “Thành Trường An là nơi đề cao thâm niên, làm gì có cơ hội cho người từ nông thôn như chúng ta vươn lên?” Điền Thần Công đáp: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?” “Đến biên quân đi!” Điền Thần Ngọc ánh mắt lấp lánh, giọng nói cũng lớn hơn nhiều: “Biên quân mới là nơi để lập công danh, ta nghe nói lương của quân phiên trấn cao gấp ba lần, thậm chí còn hơn, đánh người Khiết Đan một trận cũng bắt được vài vạn tù binh, các tướng sĩ tự bán lấy tiền, thật sướng biết bao?!” Điền Thần Công lắc đầu, nói: “Đầu để trên lưng quần, cũng không phải chuyện gì tốt.” “Ca.” “Nhị lang à, nương trước khi đi bảo ta chăm sóc ngươi.” Điền Thần Công nói: “Đến biên quân đổi mạng lấy tiền đồ, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta xuống dưới gặp nương, biết nói sao đây?” Điền Thần Ngọc không để ý, nói: “Với bản lĩnh của huynh đệ chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì?” Điền Thần Công không trả lời, chỉ trầm mặc. Điền Thần Ngọc lại thúc huynh mình một cái, nói: “Ngày đó, hai người ở biệt nghiệp ngoại ô phía Tây, chẳng phải Lũng Hữu lão binh sao? Ngươi xem bọn họ sống thế nào, mỗi người cưới hai bà nương, còn có tỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212029/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.