Trong Yển Nguyệt Đường ấm áp như xuân, huân hương nhạt hơn so với ở tiền sảnh, nhưng mùi lại càng dễ chịu. Lý Lâm Phủ mặc quan phục màu tím, bên ngoài khoác đại sưởng, đang đứng thắp hương trước bức chân dung của Lão Tử, miệng thì thầm: “Đại Thánh Tổ Huyền Nguyên hoàng đế phù hộ.” Hắn năm nay đã sáu mươi ba tuổi, vốn xuất thân từ Lý Đường tông thất, ông cố chính là đường đệ của Lý Uyên, Trường Bình quận vương Lý Thúc Lương. Cắm ba nén hương vào lư hương trước bàn thờ, hắn quay đầu lại. Gương mặt góc cạnh đầy uy nghi, đôi lông mày dựng thẳng như kiếm, hai gò má điểm râu quai nón, bộ râu thô cứng từng sợi rắn chắc, song đồng cách nhau khá gần, toát lên khí chất hiếu chiến. Hắn giống như một ngọn núi cao nguy nga chót vót, khiến người ta có cảm giác “hiểm trở”. “Bái kiến Hữu tướng.” Tiết Bạch chắp tay hành lễ, cảm nhận được Nhuận Nô đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau. Ngoài ra, bên cạnh Lý Lâm Phủ còn có hai nữ tỳ mặc Hồ bào hộ vệ, quả thật vô cùng cẩn thận, nhưng không biết một người cẩn thận như vậy cớ gì lại triệu mình đến Yển Nguyệt Đường này? “Trong triều nhiều người mắng lão phu là gian tướng mà đồng tình với Lý Hanh, ngươi đầu nhập lão phu, có lo ngại danh tiếng bị tổn hại không?” “Ta chỉ biết Lý Hanh muốn chôn sống ta, còn Hữu tướng sẵn lòng bảo vệ ta.” “Ai nói sẽ bảo vệ ngươi? Ngươi nếu dám lừa gạt, lão phu sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.” “Không dám.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212016/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.