Giữa lúc giới nghiêm, Dương Chiêu gõ cửa khách điếm, rồi ung dung bước vào sảnh, ngáp một cái, phất tay cười nói:
Đi thôi.
Tiết Bạch khẽ cười, hướng đến khách phòng trên lầu. Mở cửa bước vào, liền thấy Đỗ Ngũ Lang sợ đến mặt mày tái mét. Tiết Bạch lên tiếng trước:
Các ngươi đã dò la được tin gì về Đỗ nhị tiểu thư chưa?
Chưa.
Thanh Lam nói:
Ngoài chợ có tin Thái tử lại ly hôn, nhưng không ai biết nhị tiểu thư đi đâu.
Vậy đi thôi, Dương Chiêu đang đợi ở ngoài.
Thật sự phải đi gặp Hữu tướng sao?
Đỗ Ngũ Lang hạ giọng nói:
Cùng bọn gian nhân này đồng lưu hợp ô, ta thật không cam lòng.
Tiết Bạch nói:
Thái tử cũng đâu phải gian nhân, nhưng hắn cũng không cứu được Đỗ gia.
Thanh Lam nói:
Hôm nay ta còn nghe ngóng được vài tin, ngoài Đỗ gia đều bị giải vào đại ngục, những quan viên kết giao với Liễu lang tế cũng bị hạ ngục rất nhiều.
Đỗ Ngũ Lang nấc một cái, đáp:
Vậy, vậy ta sẽ đến tướng phủ hùng hồn kể lể một phen, lắng lại đại án?
Tiết Bạch vỗ vai hắn, nói:
Hùng hồn kể lể cũng không quan trọng. Ngươi là nhi tử của Đỗ gia, chỉ cần ngươi đến, đại biểu cho thái độ của Đỗ gia, Hữu tướng thấy mặt ngươi mới có thể tha cho Đỗ gia, hiểu không?
Ân, ta hiểu rồi.
Đi thôi.
Ba người xuất khách phòng, bước xuống sảnh, không ngờ lại thấy Dương Chiêu nằm vắt ngang trên hai chiếc bàn ghép lại, áo khoác lông thú phủ kín thân hình, đã say giấc nồng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212015/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.