Mặt trời đã ngả về tây, Đỗ trạch hoảng loạn. Thanh Lam nghẹn ngào rơi nước mắt, đỡ Lư Phong Nương từ từ ngồi xuống trong tiền sảnh. “Sao lại thế này?” Lư Phong Nương khóc sướt mướt, hoàn toàn không có chủ kiến, lau nước mắt hỏi: “Toàn quản sự, bây giờ phải làm gì?” Toàn Thụy là lão quản sự từng trải nhiều việc đời, lúc này đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Đỗ gia, hắn trầm ngâm nói: “Thiên đại tội danh này...... Phải mau thông tri Thái tử.” “Đúng, đúng.” Lư Phong Nương vội nói: “Nhanh phái người đi.”
Toàn Phúc, mau đi.
Toàn Thụy liền bảo nhi tử:
Thập Vương Trạch, Thái Tử không ở Đông cung, đến Thập Vương Trạch.
Dạ.
Toàn Phúc đáp lại, lập tức chạy ra ngoài.
Đại phu nhân đừng lo.
Trong mắt Toàn Thụy đầy nỗi sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, nói:
A lang vẫn luôn cẩn ngôn thận hành, nói hắn 'Tiên tri xằng bậy, cấu kết Đông Cung, chỉ trích Thánh Nhân', hoàn toàn là vô căn cứ! Có lẽ, khi tra rõ sẽ thả người.
Lư Phong Nương vỗ ngực, lẩm bẩm:
Thế thì tốt, thế thì tốt.
Trong sảnh bỗng có người lên tiếng——
Quan sai vừa mới không có khám xét Đỗ trạch.
Mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy người nói chính là Tiết Bạch, vừa được thu nhận cách đây ba ngày.
Ngươi hài đồng này.
Toàn Thụy nói:
Đỗ trạch không có 'tiên tri', cũng không có thư tín 'cấu kết' với người khác, càng không nói lời 'chỉ trích', có cái gì đáng khám xét?
Tiết Bạch hỏi:
Đỗ trạch không có tội chứng, chuyện này Toàn quản sự biết, nhưng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212005/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.