“Năm Thiên Bảo thứ năm, là...... là có Dương quý phi?” “Ồ, ngươi ngay cả thân thế của mình cũng không nhớ, ngược lại là quý phi ngươi nhớ đến rõ ràng như thế?” “Có An Lộc Sơn không?” “Ta tựa hồ nghe đại tỷ phu nói qua, hình như là Tiết độ sứ của một nơi nào đó? Vào kinh thỉnh cầu quý phi nhận làm con nuôi, nháo ra rất nhiều chuyện thú vị.” “......” Tiết Bạch từ trên giường nhỏ tỉnh lại, trong đầu vẫn hồi tưởng đến những lời đối thoại đêm qua. Rất nhiều chuyện nên sớm chuẩn bị dù cho thân thể vẫn còn suy yếu. Khẽ lắc đầu, hắn đứng dậy mặc vào áo khoác đặt bên giường, bên trong được nhồi rất nhiều bông, nên cũng khá ấm áp. Sống ở Đỗ trạch đã ba ngày, mỗi ngày hai bữa, không bàn đến hương vị, ít nhất bánh canh hoặc bánh vừng đều có thể ăn thỏa thích, cũng hiểu thêm nhiều phong thổ nhân tình. Tiến vào sương phòng, vòng qua bình phong, Đỗ Ngũ Lang vẫn đang ngáy to. Tiết Bạch lay nhẹ hắn, nói: “Dậy đi, hôm nay có đạo sĩ đến trừ tà cho ngươi.” “Ngủ thêm chút nữa.” Đỗ Ngũ Lang trở mình sau đó lại lẩm bẩm một câu, “Cũng nên dậy thôi, hôm nay là ngày độ kiều cho Đoan Nghiễn.” “Độ kiều?” “Nại Hà kiều, uống Mạnh Bà thang, qua Nại Hà kiều, kiếp sau đầu thai vào gia đình tốt.” Đỗ Ngũ Lang nói xong, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, liền chống người ngồi dậy. Tiết Bạch thì có chút ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm: “Mạnh Bà thang.” “Đúng đấy, bằng không sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.” Đỗ Ngũ Lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-duong-hoa-thai/5212004/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.