"Nguyệt nhi, ngoan nào, đừng sợ, rất nhanh nàng sẽ là người của ta."
"Đến lúc đó, xem ai còn dám xem thường ta."
Tiếng y phục bị xé rách chói tai vang lên.
Hồng Trần Vô Định
Tiếng khóc tuyệt vọng của Nguyệt Nghi bị căn phòng trống rỗng nuốt trọn.
Nàng dùng sức đ.ấ.m đá, móng tay cào rách mặt hắn thành từng đường máu, nhưng vẫn không thoát được khống chế.
Nước mắt kinh hoảng làm mọi thứ trước mắt trở nên nhòe đi.
Giây phút ấy, nàng thật sự hiểu những lời A nương nói đều là thật.
Ngay khi Triệu Tu Dịch đè nàng xuống giường, thời khắc nghìn cân treo sợi tóc——
ẦM!!! Một tiếng nổ lớn, cửa phòng bị người từ bên ngoài đạp tung.
Ta đứng ngay cửa.
Sau lưng ta, là Tịnh Du sắc mặt xanh mét, trong mắt cuồn cuộn sát khí.
Cùng với mấy thân vệ mang sát khí bức người.
Trên giường, Nguyệt Nghi y phục tả tơi, thân thể nhỏ bé run rẩy như lá rơi trước gió, khuôn mặt đầy nước mắt và hoảng loạn.
Còn Triệu Tu Dịch thì hoảng hốt kéo quần, vẻ đắc ý còn chưa kịp thu lại đã chuyển thành hoảng sợ tột độ.
Tịnh Du sải bước đi tới, ánh mắt như lưỡi đao nhìn xuống muội muội đang run lẩy bẩy.
Không an ủi, không hỏi han.
Chỉ giơ tay, một cái tát như trời giáng, không chút lưu tình, đ.á.n.h thẳng lên má nàng.
Nguyệt Nghi bị đ.á.n.h lệch cả đầu sang một bên.
Một cái tát, đ.á.n.h vỡ hết những ảo tưởng và ngây dại cuối cùng của nàng.
Nàng bật khóc nức nở, lao vào vòng tay ta đang mở sẵn.
"A nương! Ca ca! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-thap-nhi-xuan/4882389/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.