Hai đứa cúi đầu cảm tạ, lúc xoay người lại thì đã lặng lẽ đeo lên rồi.
Mãi đến một ngày nọ, ta đang mài thỏi nghiên cổ mà Tịnh Du vẫn mong mỏi.
Tay lỡ trượt, lưỡi d.a.o sượt qua, m.á.u tươi trào ra nơi khe ngón.
Ta nhíu mày, vừa định gọi người, chợt thấy Tịnh Du chẳng rõ từ lúc nào đã đứng nơi cửa thư phòng, ngẩn ngơ nhìn bàn tay đầy m.á.u của ta.
Ánh mắt lướt qua đống nguyên liệu chất đầy bàn.
Chẳng mấy chốc, hắn lao vào trong.
"Ai cho người làm những việc này!"
"Trong phủ không có thợ sao? Đúng là nữ nhân phiền phức!"
Hồng Trần Vô Định
Miệng trách móc, tay lại thuận thế nhận lấy t.h.u.ố.c trị thương từ tay Kim Hạ, vụng về rắc lên tay ta.
"Lần sau đừng làm nữa, ta... ta chẳng cần mấy thứ này đâu!"
Ta nhìn dáng vẻ quan tâm ngượng ngùng ấy, trong lòng bỗng thấy ấm áp, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
Gần đến ngày giỗ của phu nhân quá cố, cả hai đứa nhỏ đều trở nên buồn bã.
Thường tự nhốt mình trong phòng, không cho ai đến gần.
Ta biết, hẳn chúng đang âm thầm tưởng nhớ mẫu thân.
Ta chẳng vạch trần, chỉ âm thầm căn dặn hạ nhân không được quấy rầy.
Sau đó, ta mời họa sư chốn cung đình đã cáo lão về hưu đến phủ, dựa theo lời kể của lão bộc và bức tiểu tượng còn lưu giữ, bỏ ra bao tâm sức vẽ lại hai bức chân dung mẫu thân bọn trẻ.
Người trong tranh dịu dàng thanh tú, giữa mày nơi mắt lộ vẻ từ ái, chẳng khác ký ức của bọn trẻ là bao.
Khi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-thap-nhi-xuan/4882387/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.