Đêm giao thừa, vạn nhà đèn đuốc sáng trưng, cho dù ở sâu trong Ninh Vương phủ, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng pháo hoa vang vang bên ngoài, phi thường náo nhiệt.
Lúc giữa trưa Nhạc Thần ăn nhiều lắm, nên buổi chiều ăn không vô nữa, vì thế chỉ ăn một chén cháo hoa, những món khác đều không cần.
Ở hiện đại, phỏng chừng là ngày mấy đứa nhỏ mong đợi nhất năm, người lớn lại không có cảm giác quá đặc biệt gì, Nhạc Thần cũng là như thế, ở trong này, càng có thể cảm nhận được bầu không khí bước qua năm mới, chính là, cậu chỉ có thể ở trong phòng không thể đi ra, vì vậy có vẻ có chút bị đè nén.
Buổi chiều, Nhạc Thần không thể nào ngủ được, bọn nha hoàn hầu hạ cậu đều đã ra ngoài đi đón giao thừa, chỉ có Lí Lực một người lưu lại chiếu cố.
Nhạc Thần ngồi trên noãn tháp bên cửa sổ, lắng nghe thanh âm bên ngoài. Có tuyết mịn rơi trên đất trên cây trên ngói phát ra tiếng rất nhỏ nhẹ rơi, nghe tiếng tuyết hạ, trong lòng hiện ra cảm xúc không đồng nhất, tinh thần Nhạc Thần cũng không tồi, đối Lí Lực nói, “Bên ngoài tuyết đang rơi sao?”
Lí Lực đứng dậy đi ra cửa nhìn một chút, trở về nói, “Là tuyết rơi, bất quá, không lớn, chỉ có một tầng mỏng, nếu vẫn rơi, phỏng chừng đến sáng mai sẽ dày đến hai lóng tay.”
Trong viện có vài nhánh hồng mai, mai hương tuyết hạ là một loại cảnh trí cực đẹp, Nhạc Thần không khỏi cảm thán nói, “Thật không! Sáng mai có thể nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573147/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.