Vì phát sinh quan hệ với Ngu Gia Tường mà rước lấy tai bay vạ gió, tâm tình Nhạc Thần rất buồn bực. 
Chính mình vẫn luôn là bên bị hại, cuối cùng còn bị người ghen ghét hạ độc, trong lòng làm sao có thể cân bằng. 
Trở lại gian tù thất không lớn chính mình ở, Nhạc Thần uống thuốc, đau đầu cũng tốt hơn chút, ngồi trên đệm mặt buồn hờn dỗi, trong lòng ác độc mà nghĩ Ngu Gia Tường ngươi muốn đem tình nhân xinh đẹp của ngươi đánh chết thì đánh chết đi, xem ngươi về sau có hối hận hay không, bất quá, suy nghĩ một phen như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, bất quá, cậu lại cảm thấy chính mình là người không có nhân tính quá mức ác độc, tiện đà vừa đau vừa hận Ngu Gia Tường vì sao hắn đến, trách hắn làm cho tâm lý của mình cũng trở nên biến thái, vì thế càng thêm buồn bực. 
Ngày thứ hai, thái y chẩn mạch cho cậu, nói bệnh cậu gần như tốt rồi, chỉ cần hảo hảo điều trị một phen là được. Sau đó lại sắp xếp nhiệm vụ học tập cho cậu. 
Nhạc Thần cầm sách vừa nhìn vừa viết, đem trọng điểm chép xuống, chính là đang nghiêm túc nghiền ngẫm thì có người tiến vào nói, “Công tử, Đông viện Ôn Sanh công tử mang theo lễ tiến đến đây bồi tội.” 
Tâm tình ban đầu của Nhạc Thần còn tốt lắm, nghe đến câu này thì phiền táo trổi dậy, trong mắt đốt lên tầng tầng lửa giận nói, “Để hắn đến Lý Lực bồi tội, đến nơi này của ta làm gì?” 
“Công tử, đáng ra Lý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573124/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.