Nhạc Thần bị bắt ở trong một gian phòng nhỏ, tuy rằng đãi ngộ không tồi, nhưng thấy thế nào cũng giống như cậu đang ngồi tù, ban đầu cho rằng tính mệnh đã có thể đạt được bảo hộ an toàn, nhưng sau sự kiện đồ ăn chứa độc, cậu làm sao không nghĩ đến độc này là dùng để muốn mạng cậu, hiện tại an toàn tính mệnh cũng có tai họa ngầm.
Có người muốn giết cậu, điểm ấy làm sao Nhạc Thần có thể không biết.
Chẳng qua, một người ở trong này, không hề có chỗ dựa vào, cho dù biết cũng không có cách nào, cậu thậm chí còn chưa hề có biểu hiện đặc biệt muốn chú ý đối với sự tình này, chính là, trong lòng buồn bực và khủng hoảng, sợ hãi một ngày nào đó chết không minh bạch.
Dưới áp lực tâm lý, Nhạc Thần bệnh một ngày vẫn không thấy khá, sốt nhẹ cháy sạch đầu óc làm Nhạc Thần mơ mơ màng màng, trong đầu một hồi là cảnh tượng khi ở hiện đại, một hồi là cảnh tượng cuộc sống trong quân y quán, sau đó là gương mặt kiên nghị của Thích Ngân định trụ trong đầu.
Buổi chiều Ngu Gia Tường đến xem cậu, nói cho cậu biết đã điều tra ra hung thủ hạ độc, sẽ cho cậu một cái công đạo, giữa lúc Nhạc Thần mơ hồ liền thì thào tự nói kêu tên Thích Ngân.
Vẻ mặt Ngu Gia Tường bình tĩnh đứng ở bên giường, bực mình mà không biết phát tiết buồn rầu trong lòng thế nào, muốn cho Nhạc Thần một chút giáo huấn, nhưng nhìn đến bộ dạng suy yếu hôn mê lại luyến tiếc không nỡ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573123/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.