Đông chí ngày hôm đó, giờ ngọ vừa qua khỏi, Thích Ngân liền cưỡi ngựa đến quân y quán.
Đại tuyết mười mấy ngày liên tục rơi không ngừng, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây chiếu rọi trên nền tuyết, tuyết trắng phản xạ tạo ra bạch quang chói mắt.
Đám mây trên trời bị ánh nắng in nhuộm, từ đỏ chói đến vàng nhạt, một tầng một tầng nhất nhất lay động, sắc thái mỹ lệ tuyệt vời.
Rất nhiều người bị dạng thời tiết này làm cho tâm tình phấn chấn vui vẻ.
Thích Ngân hằng năm cũng tại thời điểm này được nghỉ ngơi, ánh mắt khóe môi luôn mang theo mỉm cười chờ mong, đem theo phó tướng, ra khỏi quân doanh, hắn liền phóng ngựa chạy như điên, một đường dẫn tới quân y quán.
“Để cho Nhạc Thần ra đây.” Thích Ngân xuống ngựa, đi đến vị y sinh trước mặt mà nói.
Quân y kia cũng không nhận thức Thích Ngân, chính là gã nhìn đến phục sức quan quân trên người Thích Ngân, cùng với khí thế lồng lộng không tự giác phát ra, ngôn ngữ bá đạo với khẩu khí quen dùng mệnh lệnh, gã đoán người này địa vị trong quân không thấp, thực có khả năng là vị tướng quân kia của Nhạc Thần, liền chỉ chớp mắt chạy vào xá trong đình viện, vào phòng bọn Nhạc Thần liền kêu, “Tướng quân kia đến tìm Nhạc Thần.”
Nhạc Thần đã muốn phát sốt đến hôn mê, hết thảy bên ngoài cậu đều không quan tâm, cho dù đang mê man nhưng cũng ho khan một trận tê tâm liệt phế, một trận qua đi chính là giương miệng thở hồng hộc, trên mặt đỏ lựng một mảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573098/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.