Sau vài ngày Thích Ngân đến xem Nhạc Thần, mùa đông đã bắt đầu trận tuyết đầu tiên, tuyết bay lả tả, cả thế giới như bị bao phủ trong nền tuyết trắng, phi thường tráng lệ.
Nhạc Thần mặc áo bông cùng miên hài Thích Ngân đưa tới, thật không cảm thấy đặc biệt rét lạnh. Chính là cậu bị cảnh tượng thiên nhiên đồ sộ thế này làm cho rung động, hoàn toàn chìm đắm trong hoa tuyết lượn bay tuyệt đẹp.
Ngồi trong sảnh đường nghe giảng bài, cậu không thể làm sao nghe vào, ánh mắt vẫn luôn nhìn phía bên ngoài.
Ngoài viện sảnh đường có để một tượng đá, giữa vùng đất trống còn trồng một gốc ngô đồng không lớn, bộ dạng cũng không tốt, có chút vướng mắc, sai lệch, các nhánh cây lúc này đều bị phủ một tầng tuyết trắng, có ít địa phương lộ ra chút tông nâu sậm, nửa che nửa đậy, như thế lại làm ra vài phần khí khái, cứ như hoa mai vào đông.
Trong y quán là không được phép trồng mai, vì chữ ‘Mai’ và ‘Môi’* đồng âm, là điềm xấu không may.
(*) Hán việt 梅’Mai’ và 霉‘Môi’ đều đọc là [méi]. Từ Môi ở đây là hỏng mốc.
Làm xong chuyện tình một ngày, buổi chiều trở lại xá viện, Nhạc Thần liền lưu luyến ở trong sân nghịch tuyết. Bởi vì rất cao hứng, cũng không sợ lạnh, ở trong tuyết nghịch đùa đủ loại hình dạng, trong chốc lát hình thành một con chuột nhỏ đáng yêu. Mọi người đều đứng trên hành lang xem động tác của Nhạc Thần, nhìn đến hình tượng các loại động vật khả ái, ban đầu mọi người không thể nhận ra động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-dinh-phuong-thu-vu-trung-tham/1573097/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.