Đến ngày thứ ba tôi gần như ngã quỵ, cả người bơ phờ, tay chân run rẩy không còn sức giơ lên. Bên tai vẳng vặng nghe tiếng thuyết pháp phật đạo, âm vang tựa như tiếng chuông đồng, vang vọng từ nơi gần nơi xa thấm đậm vào lòng người.
Những lúc tôi mệt mỏi muốn buông xuôi sự kiên trì thì ngài Đà La đã nói rằng: Nghe phật thuyết giảng sẽ tẩy sạch mọi phiền muộn nặng trĩu trong lòng, trả lại sự sạch sẽ thanh khiết không lo không buồn.
Tôi hỏi thế nào là phiền muộn nặng trĩu? và cái gì gọi là không lo không buồn? Ngài Đà La không giải thích cho tôi nghe, ngài chỉ nói một câu mơ hồ thế này:
"Tự mình trải nghiệm sẽ tự biết."
Tôi ngẫm và nghĩ rất lâu, sau cùng cũng hiểu lời ngài đã truyền đạt. Ngài nói rằng chính tôi hãy tự mình trải nghiệm rồi sẽ hiểu những điều khó lý giải ấy, tôi hiểu nhưng không biết làm sao. Nhớ lại lời ngài từng nói tôi không khỏi thở dài, người trần có buồn có oán có than, còn tôi, một đóa hoa tiên sinh trưởng tại đầm sen, từ lúc biết đi biết nói có hiểu gì là tình cảm của người đâu?
Tôi biết vui là gì nhưng không biết thế nào gọi là buồn. Trăm năm ngàn năm, tôi chỉ bầu bạn với mỗi ngài Đà La, ngài vừa là bạn vừa là thầy cũng là người thân của tôi. Những lời ngài nói tuy rằng khi nghe thật khó hiểu, nhưng tôi vẫn gắng học hỏi để ngộ ra ý ngài muốn truyền đạt. Tôi nghĩ chỉ cần kiên trì, một ngày nào đó tôi sẽ hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-da-la-hoa/16547/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.