Minh Châu sau một hồi nô đùa thì cũng đã tập trung vào việc chính của ngày hôm nay, đó là vẽ tranh.
Bình thường nàng vô cùng hoạt bát nhưng một khi tập trung vào một công việc gì đó nàng đều rất chỉn chu và nhập tâm, nhất là kỳ họa.
Hai người Mạc Đình Viễn cùng Hạ Hiên Kiệt vô cùng yên lặng chăm chú nhìn nàng vẽ.
Nhìn khung cảnh trước mắt là thác nước vô cùng hùng vỹ nhưng Minh Châu lại không vẽ nó, bức đầu tiên nàng mô phỏng về cảnh ngọn núi khi xưa mà nàng đã rơi xuống.
Không hiểu vì sao lúc cầm bút lên cảm xúc nàng lại dâng tràn, có một chút hoài niệm, khung cảnh đó tuy nàng không nhớ rõ lắm tuy nhiên nó lại mơ hồ trong tâm trí nàng, thực thực ảo ảo.
Kể từ sau khi trọng sinh đến giờ nàng không dám đến gần ngọn núi đó, không biết có phải là nàng cảm thấy sợ hãi hay là vì một lý do gì đó khiến nàng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hoảng loạn, sợ hư hư thực thực chăng.
Bức thứ hai nàng vẽ tặng riêng cho Hạ Hiên Kiệt, cũng không liên quan gì đến thác nước mà là cảnh thành Đông Bắc nơi hai người lần đầu gặp nhau.
Cảnh cây cối phủ một màu trắng xóa, lá cây không có sức sống bởi cái lạnh giá của nơi đây.
Hai người cầm được bức tranh của riêng mình mà cảm thấy thật sự không tin vào mắt.
Đã từng nhìn thấy bức tranh nàng vẽ tặng phụ hoàng nhưng hai người cũng vẫn không kìm nén được cảm xúc.
Bức tranh vô cùng có hồn không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-chau-sa-hoa-truyen/4060490/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.