Hạ Hiên Kiệt quay sang đánh giá Mạc Đình Viễn, Y có chút hơi buồn phiền từ tốn nói :
"Nàng không cần phải trả ơn ta, là ta tự nguyện, là hai chúng ta có duyên giống như nàng nói mà thôi.
Mấy ngày nữa ta sẽ đến kinh thành Lưu quốc đến lúc đó chỉ cần nàng tiếp đón ta là được rồi ".
Minh Châu vui vẻ định trả lời thì Mạc Đình Viễn đã nhanh chóng nói :
"Không được nàng quên là sau khi trở về kinh nàng đã đến tuổi cập kê rồi sao, thiếu nữ sau khi cập kê đâu được đi lại tự do nữa, nàng quen rồi à ?".
Minh Châu lúc này mới nhớ đến chuyện đó, nàng cũng có chút áy náy, nhưng rất nhanh Mạc Đình Viễn cười nhẹ nói :
"Thái tử yên tâm, lúc đó thái tử đến ta sẽ đích thân dẫn thái tử đi vòng quanh đây đó như thế sẽ thích hợp hơn nhiều, dù sao ta hay công chúa cũng như nhau mà thôi, nàng thấy đúng không ?".
Minh Châu có chút buồn cười nhưng nàng không dám phản bác gì cả liền nói :
" Đình Viễn ca ca nói đúng đấy, huynh ấy còn biết nhiều điểm hơn ta, để huynh ấy thay mặt ta còn tốt hơn nhiều
".
Vẻ mặt Đình Viễn hớn hở nhìn Hạ Hiên Kiệt giống như kiểu mang vẻ mặt chiến thắng, Vô Thiên đứng bên cạnh nhìn thấy hành động ấu trĩ đó của huynh đệ mà cảm thấy buồn cười.
Thế là sau một hồi bàn ra tính vào cuối cùng Hạ Hiên Kiệt cũng cáo từ để trở về, vì dù sao chuyện này cũng là chuyện của Lưu quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/man-chau-sa-hoa-truyen/4060458/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.