“Brừm ——” 
Điện thoại rung liên tục hai tiếng, Khương Dã móc điện thoại trong túi ra bấm mấy cái, màn hình tối đen sáng lên, trên màn hình khóa hiện thông báo hai tin nhắn Wechat. Một cái là từ mẹ, “A Tử, mẹ muốn gặp con, con nghe điện thoại đi được không?” 
Tin nhắn thứ hai đến từ một người tên “Ma Nữ Thích Ăn Ngọt”, nhắn rằng “Tan học chưa? Chờ anh lâu lắm rồi á.” 
Cậu không trả lời, đoạn quay đầu nhìn biển số điện tử trên trạm xe buýt, chiếc xe buýt số 302 cậu đang chờ còn cách ba trạm nữa. Tháng Mười một trời tối sớm, ánh trăng thấm đượm nóc nhà những tầng lầu. Con đường trước cổng trường bị kẹt xe, tiếng bóp còi inh ỏi khắp nơi. Con đường vốn đã chật hẹp, vừa khéo giờ tan học nên ùn tắc giao thông, xe đạp, xe điện, xe tư nhân chen chúc với nhau chật cứng như nêm cối. Màn hình LED ở trạm giao thông công cộng đang phát bản tin, phóng viên huyên thuyên nói rằng cực quang* ở Nam Cực xuất hiện ảo ảnh, được cho là cảnh tượng trăm năm khó gặp. 
*Cực quang: Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. 
Cậu mở lịch ra nhìn thử, tính nhẩm thì cậu đã dọn ra ngoài được một năm. Không phải cậu không về, mà là có người không chào đón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mam-ac/2641798/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.