Chương trước
Chương sau
Y Lực Ngang không biết bố mẹ mình đã quyết định như thế nào, từ hôm đó trở đi, sáng sớm ngày nào mẹ cũng đến những thôn khác cạo lớp bột đen bám trên tường của những căn nhà có người chết, khuấy nước tạo thành một chén “nước thần tiên” đặc sệt rồi mang về cho Y Lạp Lặc uống. Sau đó mẹ sẽ khóa cửa lại, không cho bất cứ ai vào thăm, sáng hôm sau đến giờ uống thuốc sẽ mở cửa. Y Lực Ngang như ngồi trên đống lửa, ngày nào cũng uống một chén nước tro dơ hầy, làm sao Y Lạp Lặc có thể khỏe lại được? Em ấy sẽ chết đói mất!

Ngày thứ 3, nhân lúc bố mẹ không có nhà, Y Lực Ngang ôm ba cái bánh bao trèo cửa sổ vào trong. Y Lạp Lặc nằm trên giường, chăn phồng lên trông như một chiếc nấm mồ nho nhỏ lẻ loi. Y Lực Ngang bò đến trước giường Y Lạp Lặc, khẽ gọi thằng bé, Y Lạp Lặc hé mắt nhìn cậu, nhóc chỉ thở ra, không hít vào.

“Y Lạp Lặc, em mau ăn bánh bao đi.” Y Lực Ngang nhét bánh bao vào miệng nhóc.

“Anh hai ơi…” Hơi thở của Y Lạp Lặc rất yếu ớt, “Em thấy… dưới thôn… có gì đó…”

“Đồ vật à? Thứ gì thế?” Y Lực Ngang hỏi.

“Nó nhìn em… Em sợ lắm…” Ánh mắt đờ đẫn của Y Lạp Lặc đảo sang, “Anh hai ơi, anh phải đi sao? Đưa em đi với…”

“Em ăn bánh bao trước đã, ăn xong mới có sức, em có sức thì anh mới dẫn em đi cùng được!” Y Lực Ngang nói.

Y Lạp Lặc cắn một miếng rồi không nuốt nổi nữa. Y Lạp Lặc lo sốt vó, qua song cửa sổ, cậu thấy bố mẹ mình đang trở về trên con đường nhỏ, Y Lực Ngang không dám nán lại lâu hơn, cậu hứa sẽ quay lại thăm nhóc rồi trèo cửa sổ ra ngoài. Mấy ngày sau đó, mẹ vẫn đối xử với Y Lạp Lặc như thế, không cho ăn cơm, cũng không cho uống thuốc, chỉ uống mỗi chén nước đen đặc sệt đó.

Y Lực Ngang căm ghét bọn họ, càng căm ghét lão pháp sư già trong thôn. Mỗi lần trong thôn có người bị bệnh, lão luôn nói rằng “Dâng cho Thái Tuế.” Người bệnh lần lượt chết hết rồi, nhưng những người trong thôn vẫn nghĩ rằng họ còn sống, mỗi bữa ăn đều bày một bộ bát đũa trống kế bên, như thể họ vẫn còn ăn cơm được vậy. Y Lực Ngang biết, nếu cậu không dẫn Y Lạp Lặc chạy trốn, nhóc sẽ chết trong tay pháp sư và bố mẹ bọn họ.

Đến ngày thứ 6, sau khi Y Lạp Lặc uống thuốc xong, mẹ cầm một cái túi lớn đi ra khỏi phòng. Bà dặn Y Lực Ngang: “Bố mẹ phải chuẩn bị nghi thức thăng tiên cho em trai, con ngoan ngoãn ở nhà, không được vào phòng của em, biết chưa.”

Sau khi bố mẹ đều rời khỏi nhà, Y Lạp Lặc gom quần áo và lương khô rồi lặng lẽ lẻn vào phòng của bố mẹ trộm chìa khóa. Sau mấy hôm quan sát, cậu đã nhớ rõ chỗ mà mẹ giấu chìa khóa.

Y Lực Ngang mở khóa ra, hô lớn: “Y Lạp Lặc, anh đến cứu em đây!”

Vừa bước vào cửa, cậu nhìn thấy Y Lạp Lặc đứng trước giường đưa lưng về phía cậu.

“Y Lạp Lặc, em đứng dậy được rồi hả?” Y Lạp Lặc vô cùng vui vẻ, “Tốt quá rồi, anh còn tưởng phải cõng em nữa cơ.”

Cậu bước tới vỗ vai Y Lạp Lặc, song lại thấy đầu của Y Lạp Lặc lúc lắc rồi đột ngột rơi ra khỏi cổ và nện xuống mu bàn chân Y Lực Ngang. Giờ phút này Y Lực Ngang mới thấy rõ thứ đấy vốn chẳng phải đầu gì mà là khối gỗ hình cầu đội tóc giả. Thi thể không đầu của Y Lạp Lặc đứng thẳng trước mắt cậu, vết cắt đỏ như máu trên cổ đập vào mắt Y Lực Ngang. Y Lực Ngang choáng váng, đầu óc trống rỗng, cậu há to miệng, nhưng cổ họng lại không bật ra nổi chút âm thanh nào.

Ban nãy cái túi mẹ xách ra khỏi phòng là đầu của Y Lạp Lặc sao?

Thân thể Y Lạp Lặc đột ngột di chuyển, nó xoay người một cách trúc trắc rồi đối mặt với Y Lực Ngang, còn tiến một bước về phía cậu. Y Lực Ngang hét lớn một tiếng, sau đó xoay người chạy ù ra khỏi phòng và đóng chặt cửa lại. Đôi tay cậu run run, phải khóa mấy lần mới thành công. Cậu trả chìa khóa về phòng bố mẹ, sau đó ngồi trên cầu thang gỗ với vẻ mặt thảng thốt.

Lúc trời nhá nhem tối, các pháp sư mặc áo lông vũ đến khua chiêng gõ trống trước cửa nhà cậu.

“Thái Tuế đã đến, kẻ không phận sự hãy tránh ra!”

Lão pháp sư tụng thứ kinh văn mà cậu nghe không hiểu rồi dẫn một nhóm pháp sư trẻ tuổi vào gian phòng của Y Lạp Lặc, sau đó khiêng một cái cáng đi ra. Y Lạp Lặc bị phủ vải trắng, Y Lực Ngang trơ mắt nhìn thằng bé bị mang đi.

Mẹ lau nước mắt hỏi lão pháp sư: “Khi nào thì Y Lạp Lặc về nhà ạ?”

Lão pháp sư đáp: “Đến khi trong nhà cô có bóng dáng Thái Tuế, Y Lạp Lặc sẽ trở về.” Chợt lão chỉ vào Y Lực Ngang đang đứng trên thang gỗ, “Trông chừng đứa lớn này cho cẩn thận, Thái Tuế nói nó xông vào nhà, phá vỡ quy củ.”

Bố và mẹ đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu đầy hung tợn.

Y Lực Ngang rùng mình, quay người chạy lên tầng, nhốt mình trong phòng.

Mẹ đứng trước cửa phòng cậu mà nói: “Cho đến khi em mày về thì mày không được phép ra ngoài.”

Trở về? Y Lạp Lặc chết rồi, sao mà có thể về được nữa? Tiếng khua chiêng gõ trống đi xa, Y Lực Ngang nhìn bóng lưng những người đó rời đi, nhớ lại cái xác không đầu mà cậu đã hơn một lần nhìn thấy trong phòng Y Lạp Lặc. Y Lực Ngang gạt sạch nước mắt trên khóe mắt, vác bao quần áo lên, trèo qua cửa sổ. Cậu nhảy lên cây cổ thụ trước cửa nhà như một con khỉ, trượt từ thân cây xuống, nhìn theo hướng tiếng chiêng trống biến mất rồi chạy đi.

Đám pháp sư tiến vào nhà thờ tổ, đó là một gian nhà sàn treo đầy cờ phướn, cọc gỗ bám đầy vết mốc, buồn nôn muốn chết, Y Lực Ngang ghét nhất là nơi này nên rất ít khi tới đây chơi. Cửa nhà thờ tổ đóng lại, mặt trời xuống núi và màn đêm tối tăm, Y Lực Ngang không nhìn rõ được là bọn họ đang làm gì. Cậu bèn giở mánh cũ, trèo lên một cái cây cổ thụ nghiêng vẹo, men theo ngọn cây rồi nhảy xuống bậu cửa sổ. Lúc cậu nhảy vào bậu cửa, lão pháp sư đi ra từ cửa chính, nhưng không khiêng cáng của Y Lạp Lặc nữa, đằng sau cũng không có pháp sư nào khác đi theo.

Y Lực Ngang cau mày, họ để Y Lạp Lặc ở lại nhà thờ tổ rồi ư?

Y Lực Ngang lặng lẽ mò xuống tầng 2, chỉ thấy chung quanh đốt đầy giá nến, sáp nến nhỏ giọt chảy xuống. Bốn phía không một bóng người, giữa những ánh lửa sừng sững một người gỗ không đầu, phần thân khắc đầy hoa văn phức tạp. Vô số nấm mốc lông đen mọc giữa những hoa văn đấy tạo thành đồ họa bí ẩn và đáng sợ.

Y Lực Ngang nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy thi thể của Y Lạp Lặc đâu.

“Anh ơi…Tối quá…”

Cậu bỗng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Y Lạp Lặc vọng ra từ bên trong người gỗ kia.

“Em đau lắm.”

“Anh ơi, anh ở đâu thế?”

“Tối quá… Đừng bỏ em lại mà…”

Đột nhiên dưới bóng râm của ánh lửa có thứ gì đó lay động, Y Lực Ngang nhìn sang, rồi kinh hoảng khi trông thấy rất nhiều người không đầu mặc áo lông vũ đang đứng trong bóng tối. Hóa ra ở tầng 2 không phải là không có ai, chẳng qua những người này ẩn trong bóng đêm, nên ban đầu Y Lực Ngang không phát hiện ra. Điều đáng sợ hơn là bộ quần áo chúng đang mặc giống y hệt của đám pháp sư kia. Y Lực Ngang hãi phát điên, quay người chạy trốn lên tầng 3, cậu trèo lên bậu cửa sổ, nhảy lên cây cổ thụ nghiêng vẹo rồi trượt xuống đất, chạy ra khỏi thôn núi mà không quay đầu lại.

Y Lạp Lặc, anh xin lỗi. Cậu vừa khóc vừa chạy về phía khu rừng rậm bạt ngàn. Khi ấy, cậu vẫn còn quá nhỏ, đối mặt với sự thần bí thì cậu chỉ như con kiến bò. Cậu đã lựa chọn chạy trốn, chạy vào rặng núi Tế Nô rộng lớn mênh mang, tìm đến nơi văn minh.

Cậu đi ba ngày ba đêm, lạc trong rừng mưa nhiệt đới, người đầy vết muỗi đốt. Những lúc mê man, dường như cậu nhìn thấy một bóng đen nhỏ bé đi theo mình. Cuối cùng cậu không gắng gượng nổi nữa, ngã xuống triền núi và đập đầu và một tảng đá. Các nhà điều tra địa chất núi Tế Nô phát hiện ra cậu, đưa cậu về bệnh viện Giáp Sái. Khi cậu tỉnh lại, những ký ức kinh khủng kia đã phai mờ trong tâm trí cậu. Cậu chỉ nhớ mang máng tên mình có một chữ Ngang. Cậu được đưa vào viện phúc lợi và được một đôi vợ chồng Hoa kiều nhận nuôi, từ đó cậu ra nước ngoài sinh sống và đổi tên thành Hoắc Ngang.

Cậu đã quên rất nhiều chuyện, tính tình lại vốn vô tư, cho nên khi cậu phát hiện quần lót bẩn mà mình giấu bốn, năm ngày bỗng nhiên được giặt sạch sẽ phơi khô trong sân, cậu cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là mẹ nuôi giặt giúp mình. Bài tập còn dang dở đột nhiên được hoàn thành, cậu cũng không để ý, còn tưởng rằng mình làm rồi mà quên mất, mặc dù tất cả bài tập đều làm đúng, song đi thi toàn rước về con 0 tròn trĩnh. Cậu thậm chí còn không để tâm những dấu chân dưới gầm giường, tiếng bật điện thoại trên ghế tựa giữa đêm khuya tĩnh lặng, và cả tủ lạnh bị mở lúc nửa đêm nữa. Chỉ có người mẹ nuôi nhạy cảm của cậu lúc nào cũng phàn nàn rằng dường như có thêm một ai đó trong gia đình này.

Năm 18 tuổi, cậu rời xa gia đình, đi đến biên cảnh một quốc gia nhỏ bé ở châu Á. Ánh mặt trời nơi đó nóng như thiêu đốt, khắp nơi đều là những dãy núi trơ trọi cùng với sa mạc mênh mông. Tiền đồn của bọn họ tọa lạc sâu trong núi, cậu bị xếp vào một tiểu đội chiến thuật gồm sáu người, ngày hôm sau bằng cách nào đó mà tiểu đội sáu người này lại biến thành bảy người, tất cả mọi người đều không nhận ra rằng trong đội ngũ của mình có thêm một chàng trai trầm tĩnh và xinh đẹp.

Cuối cùng Hoắc Ngang cũng nhớ đến cái ngày mà kế hoạch nhiệm vụ tập kích võ trang thất bại, bọn họ bị vây khốn trong núi ở Abbottabad chờ cứu viện. Tay đột kích cuối cùng trong đội bị bắn vỡ đầu, não văng tung tóe dính khắp mặt hắn.

Hắn vuốt mặt, hô to: “Tay đột kích số 1 và số 2 của đội đều đã chết! Đội ta không còn đột kích nữa!”

“Ông đần hả! Còn một người kìa!” Chiến hữu chỉ vào một người nằm dưới chiến hào ở phía sau.

“Ai?” Hoắc Ngang đực mặt ra.

“Y Lạp Lặc,” người nọ ló đầu ra khỏi chiến hào, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao, “Tôi tên Y Lạp Lặc.”

Hắn nhìn Y Lạp Lặc, cảm thấy cậu trai này thật quen mắt, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu. Bọn họ đồng sinh cộng tử, đấu tranh sinh tồn trên chiến trường đầy khói súng. Khi hai người họ cửu tử nhất sinh trở về căn cứ, hắn dẫn đi Y Lạp Lặc đến quán bar của thị trấn, còn chiếm dụng phòng của chủ quán.

“Như vậy không tốt đâu, bọn mình…” Y Lạp Lặc chần chừ mãi thôi.

“Có gì mà không tốt chứ?” Hắn cười vô cùng càn rỡ, “Y Lạp Lặc, có ai nói với cậu rằng cậu rất ngoan ngoãn, thấy thương quá trời luôn chưa?”

Y Lạp Lặc cúi đầu, sau đó gật đầu mấy cái.

Bộ dạng của cậu thật đáng thương, Hoắc Ngang không đành lòng chạm vào cậu, thế là xoay người mặc quần áo vào rồi nói: “Sau này đừng có lảng vảng trước mặt anh nữa, làm anh cứ muốn bắt nạt cậu thôi. Bỏ đi, tối nay về căn cứ ngủ.”

Y Lạp Lặc giữ chặt vạt áo hắn, khẽ nói: “Nếu sau này anh đi đâu cũng mang theo cùng, em sẽ đồng ý.”

Hoắc Ngang quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, đôi mắt chớp chớp như hồ nước trong đêm. Hoắc Ngang là một lãng tử, sau này không biết mình sẽ đi đâu về đâu. Có lẽ một mai hắn sẽ bỏ mình ở nơi hoang dã không tên nào đó tại Châu Phi, bị một con sư tử đi ngang qua gặm nhấm bụng mình. Hoặc có lẽ hắn sẽ áo gấm về làng, quay về quê hương và trở thành một tay súng bắn tỉa xuất sắc. Ngay cả bản thân hắn còn chưa nghĩ kỹ chuyện này, sao có thể hứa hẹn với người khác được? Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim của hắn như bị ai đó chạm vào, khiến nó bắt đầu đau nhói mà không hiểu nguyên cớ vì sao.

Ma xui quỷ khiến, hắn đáp lời: “Được, sau này dù đi đến đâu, tôi cũng sẽ đưa em đi cùng.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Trường Bội cấm luận loan, hai người họ không làm gì cả đâu, tình đồng đội trong sáng đó nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.