Con phố nhỏ được treo đèn hai bên nên khá sáng, Hắc Mã cố gắng duy trì khoảng cách để Tiểu Duệ không biết, nhưng cũng không dám lơ là cảnh giác. Nàng đi chầm chậm, vô định, dưới màn tuyết lất phất càng thê lương, đau lòng.
Tiểu Duệ đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng đã chuẩn bị để một kiếm lấy mạng Dương Thiên Vũ, sau đó cũng sẵn sàng cho người của Lâm Vũ vương phủ lấy mạng mình. Nhưng sự tình xoay chuyển không như nàng dự tính. Cuối cùng, dù hận đến thấu xương, nàng cũng không thể dứt khoát xuống tay. Nhát kiếm kia, với một người học võ như nàng cũng đủ biết đã lệch tim một chút, hắn vẫn có cơ hội sống sót. Điều nàng không ngờ nhất chính là hắn không giết nàng, cũng không giam giữ nàng. Nhưng nàng biết đi đâu bây giờ? Không có nhà để về, không có mục đích để đến. Tiểu Duệ đột nhiên nhận ra nàng cô đơn biết dường nào. Không quá khứ, không tương lai, thậm chí hiện tại nàng đang sống đây cũng là cái bóng mờ ảo, như bông tuyết rơi rồi tan biến không chút dấu vết.
Nàng cứ bước đi như thế, không biết rốt cuộc nên đi đâu, về đâu? Đi rất lâu, rất lâu, cũng không biết mệt. Chỉ khi thân xác mệt nhoài bởi những bước chân nặng nề, nàng mới có thể tạm nguôi nỗi đau bỏng rát tâm can hiện giờ.
Một mùi hương dìu dịu, ngòn ngọt trong không khí. Tiểu Duệ thấy đầu óc dần mơ hồ, trĩu nặng. Nàng đưa tay vịn vào tường, rồi từ từ khụy xuống, đầu óc mơ hồ, nàng không rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-trang-trong-tuyet/2489165/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.