Chương trước
Chương sau
Tiểu Duệ mở cửa phòng, ra dấu cho lão Trương lui xuống. Mấy nha hoàn ở phòng bên nghe tiếng lập tức chạy ra, thấy nàng về thì cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng chia nhau đi chuẩn bị, người đốt lò sưởi, người bưng nước nóng đến. Tiểu Duệ rửa qua mặt bằng nước ấm, thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Mấy ngày nay quả thực khiến nàng mệt mỏi quá rồi. Căn phòng bình thường không có người ở nên chỉ được dọn dẹp gọn gàng, giờ nàng về mới đốt lò sưởi, phải mất một lúc lâu phòng mới ấm lên.

Tiểu Duệ ngả lưng xuống chiếc giường ấm áp, chỉ một lát đã ngủ quên lúc nào không biết. Khi nàng tỉnh lại đã là chiều tối. Tiểu Duệ có chút giật mình, không ngờ bản thân ngủ lâu đến thế, nhìn ra ngoài trời đã nhập nhoạng, mấy hôm nay tuyết vẫn rơi dày, xem chừng mấy ngày tới thời tiết vẫn không thể khá lên được.

Thấy nàng mở cửa, mấy nha hoàn lập tức tiến lên đợi nàng sai bảo, Tiểu Duệ nhìn khung cảnh có chút lạ lẫm quanh mình, trong lòng dâng lên cảm giác thật trào phúng. Đây là nhà của nàng, vậy mà chút quen thuộc cũng không có, tất cả mới lạnh lẽo làm sao. Nhưng nơi ấm áp nhất trong lòng cũng đang có những bông tuyết bắt đầu rơi xuống. Nàng biết đi đâu tìm nơi trú ẩn bây giờ?

– Vương phi, người muốn dùng chút điểm tâm không ạ?

Nghe nha hoàn hỏi, nàng mới chợt nhớ ra mình đã ngủ qua buổi trưa, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, nhưng cũng không có cảm giác đói nên lắc đầu.

– Chuẩn bị xe, giờ ta về vương phủ.

– Vâng.

Mấy nha hoàn lập tức gọi người chuẩn bị xe ngựa. Thực ra bọn họ cũng ít tiếp xúc với Tiểu Duệ nên không rõ tính nàng, vì vậy luôn cẩn thận, dè chừng. Trong mắt những hạ nhân như họ, chủ nhân luôn vừa khó tính lại khó chiều, chỉ một chút sơ sẩy, cái mạng nhỏ của họ cũng có thể mất như chơi, vì vậy càng cẩn thận, tránh xa chủ nhân càng tốt.

Chỉ một lát sau xe ngựa đã sẵn sàng, nha hoàn không quên đưa lồng sưởi cầm tay cho Tiểu Duệ, sợ nàng trên đường về bị lạnh. Lúc Tiểu Duệ vừa bước chân lên xe ngựa thì thấy mấy người bên vương phủ tới. Trời lạnh mà trán Xuân Nhi lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, hốt hoảng.

– Vương phi, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi.

– Có chuyện gì vậy?

– Vương phi, cả ngày nay người không ở vương phủ, cũng không thấy người dặn lại gì, vương gia rất lo lắng nên đã phái rất nhiều người đi tìm vương phi đấy.

– Mọi người tìm ở đâu?

– Dạ… – Xuân Nhi hơi ngập ngừng. – Bọn nô tỳ tìm ở những nơi vương phi thường hay ghé đến.

Tiểu Duệ không đáp, bước lên xe, khẽ nói.

– Về thôi.

Lòng nàng càng lạnh lẽo thêm chút nữa, hóa ra nơi nàng thường lui tới không phải Mai phủ, không phải nhà của nàng. Suy nghĩ này khiến Tiểu Duệ bật cười chua chát. Một kẻ không có quá khứ để dựa dẫm, không gia đình để nương náu như nàng mới đáng thương làm sao!

Lúc Tiểu Duệ về đến vương phủ thì thấy Dương Thiên Vũ đã đứng ngay ngoài cổng, Hắc Mã cầm ô che tuyết rơi cho hắn. Hắn vẫn như vậy, áo trắng hòa cùng màu tuyết, giữa trời chập choạng tối vẫn sáng đến mức làm người ta chói mắt. Vừa nhìn thấy Tiểu Duệ bước ra khỏi xe ngựa, hắn đã vội vàng chạy đến. Hắc Mã và mấy gia nhân khác cũng lập tức chạy theo. Hắn bế bổng một cái, nâng nàng xuống khỏi xe ngựa, sau đó nhìn khắp người nàng một lượt.

– Thiên Vũ, có chuyện gì vậy?

Thấy nàng bình an vô sự, Dương Thiên Vũ mới thở phào.

– Nàng đi đâu vậy, làm ta lo chết mất.

– Rốt cuộc có chuyện gì thế?

Dương Thiên Vũ ôm chặt nàng trong lòng như thể sợ nàng bay mất; vừa đi vào trong hắn vừa kể lại chuyện sáng nay. Sáng nay trong thời gian Dương Thiên Vũ vào chầu, Lâm Vũ vương phủ đã bị một toán hơn trăm thích khách tấn công. Bọn chúng võ nghệ cao cường, đều là những kẻ chuyên nghiệp, hành sự nhanh gọn, bài bản. Mặc dù Lâm Vũ vương phủ có rất nhiều hộ vệ nhưng trong thời gian ngắn, bị tấn công bất ngờ giữa ban ngày ban mặt nên cũng phải mất chút thời gian để dàn trận đối phó. Trận đánh diễn ra chỉ trong khoảng một tuần hương, có hơn mười gia nhân bị giết, bọn sát thủ cũng bị chết khoảng hai mươi tên, sau đó chúng lập tức rút lui.

– Tiểu Duệ, nàng đừng buồn nhé! – Dương Thiên Vũ nói, mặt hắn vẫn còn đầy vẻ lo lắng.

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Tiểu Duệ.

– Có chuyện gì nữa sao?

Dương Thiên Vũ nặng nề gật đầu.

– Mễ Lan…

– Mễ Lan làm sao? – Tiểu Duệ hoảng hốt hỏi lại.

Dương Thiên Vũ không trả lời; nhưng không cần câu trả lời, Tiểu Duệ cũng đoán được Mễ Lan đã gặp chuyện gì. Hơn mười gia nhân bị giết, trong số ấy có Mễ Lan rồi. Tiểu Duệ đột nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn, may mắn Dương Thiên Vũ vẫn ôm nàng trong lòng nên nàng không ngã quỵ xuống. Tính ra nàng quen biết Mễ Lan và Xuân Nhi đã nửa năm rồi, ngày ngày ba người bọn họ luôn bên nhau. Huống hồ Tiểu Duệ không coi Mễ Lan là a hoàn, mà giống như tỷ muội vậy. Mễ Lan tuổi còn nhỏ nhưng tính tình dịu dàng, trầm ổn, chu đáo. Vậy mà cô nương mười mấy tuổi ấy lại đã chết ư?

Tiểu Duệ quả thực không tin nổi, nàng không muốn tin sự thực đau lòng này. Nàng từng hứa sau này sẽ tìm một gia đình tốt để Xuân Nhi và Mễ Lan có nơi nương tựa, lời hứa ấy còn chưa kịp thực hiện, vậy mà…

Dương Thiên Vũ biết nàng đang rất đau lòng nên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm nàng trở vào đại sảnh. Người hầu lập tức bưng trà lên. Tiểu Duệ cầm tách trà trong tay, những ngón tay nhỏ bé lạnh lẽo khẽ run rẩy. Mễ Lan pha trà rất khéo, rất hợp ý nàng. Mất đi một người bên cạnh, hóa ra lại đau lòng đến thế? Vậy đại họa năm xưa, cướp đi toàn bộ gia đình của nàng sẽ còn đau lòng đến mức nào, thống khổ đến mức nào? Có phải quên được cũng là một ân huệ không?

Tiểu Duệ cúi đầu, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, một giọt nhỏ lên nắp tách trà, tạo thành vệt nước mờ mờ. Dương Thiên Vũ thấy vậy bèn ôm nàng vào lòng, tay kia đặt tách trà lên bàn, sau đó bế nàng về phía phòng ngủ. Hắn đặt Tiểu Duệ ngồi xuống giường, bàn tay to lớn bao trọn đôi tay bé nhỏ lạnh ngắt của nàng, tay kia lau những giọt nước mắt vẫn rơi không ngừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

– Được rồi, đừng khóc nữa, nàng khóc ta đau lòng lắm.

Nghe những lời này, thay vì nín, Tiểu Duệ đột nhiên òa lên như một đứa trẻ. Cảm giác lúc này của nàng thật bơ vơ, trống trải, có phải nàng là sát tinh khắc những người quanh mình không mà mọi chuyện lại như vậy chứ?

Dương Thiên Vũ ôm nàng vào lòng, vỗ về. Tiểu Duệ khóc rất lâu mới dừng lại, lúc này mặt mũi nàng sưng húp, hai mắt đỏ hoe. Nàng cúi đầu.

– Huynh xử lý thế nào rồi?

– Sau khi điều tra về thân thế bọn sát thủ, ta đã phái người đưa xác những người chẳng may bị sát hại về cho gia đình của họ, người nào không còn thân nhân thì đều được chôn cất cẩn thận.

Tiểu Duệ khẽ gật đầu, tính mạng một hạ nhân vốn không được coi trọng, Dương Thiên Vũ đối xử với họ như vậy đã xem như trọng đãi lắm rồi. Sau khi Tiểu Duệ khóc xong cũng thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút, cảm thấy đây là sự thật, muốn trốn tránh cũng không thể được, nàng dặn người hầu đưa thêm chút tiền đến cho gia đình Mễ Lan và nói sáng mai sẽ đích thân đến đó. Dương Thiên Vũ cũng không ngăn cản, chỉ bảo Hắc Mã sắp xếp những hộ vệ giỏi nhất đi cùng nàng.

Sáng nay, khi vừa chầu xong thì có tin báo từ vương phủ, hắn hốt hoảng trở về. Nhìn cảnh tượng xác chết la liệt khắp phủ, hắn vội chạy về phía thư phòng, nơi Tiểu Duệ vẫn thường ở đây cả ngày suốt mấy tháng nay. Nhưng thư phòng không có ai, hộ vệ nói bọn họ bảo vệ thư phòng nghiêm ngặt, không thấy vương phi ở trong đó. Trở về phòng ngủ thì thấy xác Mễ Lan ở hành lang khiến hắn càng lo sợ hơn. Hắn sợ, sợ mất nàng một lần nữa. Chuyện xảy ra hai năm trước chưa khi nào thôi ám ảnh. Hắn đã từng tự thề với lòng mình sẽ bảo vệ nàng cẩn thận, nhưng lần này, giữa ban ngày, trong phủ hắn, nếu nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn cũng sẽ không thể tha thứ được cho bản thân.

Ngay lập tức, hắn bắt toàn bộ gia nhân, hộ vệ đi tìm kiếm nàng, tìm từ trong phủ đến khắp kinh thành, tới tất cả những nơi nàng thường hay lui đến. Bọn họ tìm kiếm suốt nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được Tiểu Duệ bình an ở Mai phủ. Ngay khi nghe hộ vệ chạy về trước báo tin, tảng đá đè nặng trái tim hắn mới được đặt xuống. Phải trải qua chuyện này hắn mới biết nàng càng ngày càng quan trọng trong lòng hắn; đồng thời giúp hắn tỉnh ngộ – hắn luôn tự tin rằng hộ vệ của vương phủ cực kỳ mạnh mẽ, chắc chắn có thể bảo vệ được nàng, nhưng chuyện lần này khiến hắn càng phải đề cao cảnh giác, bố trí hộ vệ nghiêm cẩn hơn. Giữa lúc tình hình chính sự đang rối ren như này, càng cần đảm bảo gia đình bình an thì mới có tâm sức lo những chuyện khác. Nhưng cũng từ chuyện này, dù không cần điều tra hắn cũng đoán được kẻ đứng sau đám sát thủ áo đen kia là ai.

Hai mươi mấy năm nay, bọn họ tuy rằng cùng chảy một dòng máu trong huyết quản nhưng chưa từng đứng cạnh nhau như huynh đệ. Trong hoàng tộc, cha con, huynh đệ cũng là quân thần. Hai năm rưỡi trước, đại hoàng tử, cũng chính là đại ca hắn – Dương Thiên Khanh đã thua thảm hại. Nhưng xem ra hai năm nay hắn đã ráo riết chuẩn bị, lần phản công này quả thực không thể xem thường rồi. Hai bàn tay Dương Thiên Vũ chầm chậm cuộn lại thành nắm đấm, trên trán hắn, một đường gân xanh lờ mờ dần hiện rõ. Cuộc chiến hai năm trước sắp tái diễn một lần nữa, trên quy mô lớn mạnh hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.