Vì che dấu xấu hổ, nam tử mất tự nhiên mở miệng.
“Ta… giống như hỏi đến thương thế trong tâm sự ngươi. Thực xin lỗi, ta chỉ là muốn an ủi ngươi.” Nam tử nói xong buông tay ra.
“Đừng lo, mọi việc đã qua. Không có gì.” Cái này là ngược lại, Mại Thái Lang đang an ủi nam tử.
“Ta có thể gọi ngươi tiểu Yên không?”
Hắn không nghĩ hắn sẽ kêu Mại Thái Lang là Vân Yên, tâm tư hắn hy vọng hắn sẽ là đặc biệt, đặc biệt hơn những kẻ không biết cái tên này.
Cái này đối với Mại Thái Lang có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới nam tử xa lạ muốn gọi tên hắn.
“Khả… có thể a.”
Nam tử thỏa mãn gật gật đầu.
“Ùng ục”
Vân Yên ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ha hả, ta quên đã đến giờ ăn cơm. Ngươi cũng đói bụng rồi, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”
Nói xong, Mại Thái Lang nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn tiếp tục ở đó sẽ xảy ra việc xấu.
Thương nhìn đến đồ ăn trên bàn, đột nhiên không muốn ăn.
Một bàn đầu rau xanh, thịt chỉ có chén nhỏ, còn đặt trước mặt hắn, cơm trắng thật ra cũng chỉ là tháo mễ [1], mà thứ tháo mễ đó đem so với cơm tẻ còn tinh oánh dịch thấu [2] hơn nhiều.
“Ngươi đều là ăn những thứ này sao?”
“Đúng vậy, ta không có nhiều tiền, có thịt ăn đã rất tốt, rau xanh này đều chính tay ta trồng, không có tiền không thể mua gạo trắng, ngươi… ăn không quen sao?”
Vân Yên có chút áy náy, bởi vì hắn chỉ là tiểu tử nghèo khổ, không thể nhượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-thai-lang/45168/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.