“Đông Nghêu có phải hay không thực thương hắn?”
Hi cùng Hựu một ánh mắt “ngươi bị ngu nga” nhìn vị Thần Y nổi tiếng trên giang hồ, nhìn như đang nhìn một đứa trẻ to xác, nếu không phải chính mắt chứng kiến y thuật của hắn, cả hai còn tưởng rằng hắn là một tên ngu không học vấn, không nghề nghiệp.
“Các ngươi có ánh mắt đó là gì, ta chỉ là hoàn toàn không tin tưởng Thương Đông Nghêu thay đổi đến vậy.” Lục Tiêu bất mãn kháng nghị.
“Không tin cũng phải tin, ngươi quen chủ tử nhà ta nhiều năm, có thấy chủ tử đã vì ai mà phí sức thế không, nếu chủ tử không thực yêu, có thể nào như vậy.”
“Cũng đúng!” Lục Tiêu gật gật đầu.
Ba người lặng im trong chốc lát, Hựu đứng lên hướng gian phòng tiểu Yên, không để ý Hi ở phía sau kêu to, bảo cần phải coi đúng lúc!
Hựu vừa vào cửa, đã có thể cảm nhận một cỗ khí nồng đậm đau thương. Hựu có chút tự trách, nếu hắn sớm một chút để Hi nói, có lẽ sự tình còn có thể cứu vãn, tiểu Yên hẳn không chịu khổ nhiều như thế, càng không ở chỗ này sinh tử chưa biết.
“Không cần khuyên ta.” Thương Đông Nghêu không quay đầu lại, đối Hựu nói.
“Không, ta không phải đến khuyên chủ tử, ta chính là muốn nói ra sự tình ta vốn biết.”
Lời nói của Hựu khiến Thương Đông Nghêu chú ý.
“Chủ tử, ngài cùng tiểu Yên…” Hựu nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục nói, “Chủ tử, người còn nhớ rõ chuyện xảy ra hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-thai-lang/2162704/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.