Lâm Y cảm thấy mình chỉ ngẩn người một lúc thôi, nhưng sau khi hồi phục, nhìn thấy độ cao của Diệp Nghi Thiển lúc này, lập tức đau đầu âm ỉ.
Thế nhưng dù đau đầu cỡ nào đi nữa, nàng vẫn 'nghĩa vô phản cố'* vén tay áo lên.
(*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước
Tay không leo lên chỉ vài bí quyết, Lâm Y không xa lạ gì với mấy bí quyết này. Vì sinh tồn, nàng đã từng trải qua, cũng đã từng cố gắng học rất nhiều thứ, cho dù động tác của nàng không được huy sái tự nhiên như Diệp Nghi Thiển, nhưng tuyệt đối không phải sợ. Tuy nhiên thực tế thì, thời gian huấn luyện ngắn ngủi không đủ một tháng, khiến tố chất thân thể hiện giờ vẫn không theo kịp, rất khó cung cấp lực chống đỡ trong lý tưởng.
Dù vậy, Lâm Y vén tay áo lên vẫn dứt khoát chụp mặt ngoài mà leo lên, cũng may Diệp Nghi Thiển chọn điểm trèo rất tốt, bề mặt trang trí có lồi có lõm và góc độ của bức tường đều tiện lợi để cung cấp điểm tựa cho cơ thể. Lâm Y dựa sát vách tường, dùng sự dẻo dai của bản thân một đường tránh được chỗ khó, tập trung tìm điểm chống đỡ có ích mà đi lên, mặc dù động tác chật vật tốn sức chút, nhưng trong chốc lát cũng đã thành công leo đến giữa lầu một và lầu hai.
Có lẽ bất tiện lên tiếng, hoặc có lẽ vẫn còn giận dỗi, nói chung lúc làm việc Lâm Y không nói một tiếng, cho nên Diệp Nghi Thiển ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mai-sat/3556694/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.